Chiếc xe ô tô sang trọng dừng trước hẻm.
Người cao lớn trên xe đi xuống mở cửa cho người nhỏ gầy hơn.
Lâm Tô Tô chúi mặt vào chiếc áo, vẫy tay với người kia sau đó nhanh chóng chạy đi.
Cậu không phải là muốn cáu gắt gì với anh, chỉ là bây giờ cậu rất xấu hổ mà thôi, không muốn cho anh thấy gương mặt ửng đỏ như trái cà chua của cậu.
An Kính tựa vào cửa xe, nhìn người đang chạy như bay kia.
Cái bóng lưng nhỏ gầy cố tăng hết tốc lực thật sự quá đỗi buồn cười, làm anh muốn nâng niu trân trọng biết bao nhiêu.
Bỗng nhiên bóng lưng ấy dừng lại, sau đó không hiểu sao xoắn xuýt một hồi, cuối cùng lại chạy ngược về phía anh.
“An Kính, tôi ….
Tôi… có chuyện muốn nói với anh.
Tôi suy nghĩ điều này cả ngày rồi.”
“An Kính khoanh tay, ánh mắt cực kì dịu dàng mà nóng bỏng như lửa làm Lâm Tô Tô đỏ rực.
Sao trên đời lại tồn tại một người đàn ông quyến rũ đến nhường này cơ chứ?!
“Anh nghe.”
“Tôi vẫn chưa rõ câu trả lời của mình.
Anh… anh đừng đến đưa đón tôi đi chơi như vậy, tôi rất ngại..
lỡ như sau này tôi từ chối thì…”
“Lâm Tô Tô, em đừng nói nữa.”
An Kính tức giận bóp chặt lấy vai Lâm Tô Tô, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình.
Anh biết quá khứ để lại cho cậu nhiều nỗi đau cũng như sự tự ti vào tình yêu.
Nhưng anh không cho phép cậu lùi bước và coi anh thành gánh nặng.
Đôi mắt Lâm Tô Tô rưng rưng muốn khóc.
Cậu chỉ là một thằng nhóc mạnh mẽ về mặt thể xác mà thôi chứ tâm lý yếu đuối lắm.
An Kính thở dài, nhìn nước mắt của cậu hắn lại không nỡ mắng.
Lúc nãy vừa mới rưng rưng xíu thôi mà anh đã thấy tim mình đau muốn chết, nếu cậu mà khóc lóc sướt mướt chắc tim anh ngưng đập luôn quá.
Anh không nghĩ mình lại là con người dễ mềm lòng đến mức này.
Nhưng biết sao được, trước mắt anh là người anh thích, anh không thể cứng rắn với cậu như trong công việc được.
“Tôi xin lỗi.
Là anh to tiếng.
Nhưng mà Tô Tô, tôi có chuyện muốn nói với em.
Thích em là tôi tự nguyện.
Cưng chiều em là tôi tự nguyện.
Đưa đón em đi chơi đi ăn cũng là tôi tự nguyện.
Làm như thế không chỉ để theo đuổi em mà còn để thoả lòng tôi nữa.
Cho nên, nếu em phát hiện bản thân không thích tôi , hãy nói với tôi một tiếng.
Tôi sẽ dừng lại, cũng tuyệt đối không oán trách.
Đừng bao giờ đem hết trách nhiệm của người khác lên mình như thế.
Hiểu chưa?”
Lâm Tô Tô sững sờ, cậu cảm thấy mình sắp bị sự cảm động này làm cho chết tươi rồi.
Sao một người đàn ông vừa có thể quyến rũ, vừa có thể nhiệt thành như lửa như thế?
Sao ông trời lại khéo léo đắp nặn một người đàn ông tuyệt hảo như An tiên sinh đây nhỉ?
Cảm nhận được nước mũi mình sắp chảy ra, Lâm Tô Tô vội vàng gật đầu mấy cái như lời đồng ý với anh, sau đó bỏ chạy thật nhanh vào trong nhà.
Đủ mất mặt rồi.
Không muốn anh thấy bộ dáng chảy nước mũi mất mặt thêm nữa đâu.
...***...
Lâm Tô Tô vẫn có chút lo lắng.
Cậu thuộc tuýp người hay ngại ngùng nên không biết ở công ty, An tổng có tấn công dữ dội hay không.
Nếu có chắc cậu xấu hổ chết mất.
Bất quá, giống như đi guốc trong bụng của cậu, ở công ty, An Kính vẫn giữ nguyên một bộ dáng điềm đạm hoà nhã, lúc cần thì nghiêm mặt trách phạt giống như mọi lần trước.
Điều này làm Lâm Tô Tô cảm thấy như được thở ra một hơi nhẹ nhõm.
An Kính quả nhiên nói được làm được.
Công tư phân minh.
Lúc này đây trong phòng chủ tịch, An Kính đang