Mộng Y Băng sau khi thay đồ xong liền đi ra ngoài ngồi lên ghế trang điểm, bởi vì thời gian gắp gáp nên trong đoàn chỉ có hai thợ trang điểm mà thôi, một thợ thì giúp cho những nhân vật chủ chốt, một thợ thì làm cho những nhân vật phụ.
Nhân vật mà cô sắp đóng cũng được xem là nhân vật chủ chốt vì vậy phải chờ thợ trang điểm cho Châu Kỳ xong mới có thể đến lược cô.
Bộ phim này chủ yếu xoay quanh về thanh xuân vườn trường nên y phục chủ yếu sẽ là trang phục học sinh, bộ phim sẽ bắt đầu vào cuối năm lớp chín, khi nữ phụ bởi vì làm thêm mà về trễ, là một học sinh cấp hai chưa đủ tuổi nữ phụ phải xin đến những quán ăn để bưng bê, hoặc phát tờ rơi để kiếm chút tiền, hôm nay bởi vì nơi nữ phụ làm xảy ra chút chuyện mà thời gian làm thêm bị kéo dài, vì vậy khi đi về đã là mười giờ khuya.
Đúng lúc này cô bị hai chàng trai lưu manh say xỉn quấy rối, lúc đó nữ phụ cảm thấy cực kỳ sợ hãi mà nhanh chóng xoay người bỏ chạy, nhưng dù nữ phụ có chạy thì vẫn bị hai kẻ quấy rối đuổi theo, một cô gái yếu đuối như cô thì làm sao chạy lại, vì vậy nữ phụ bị một người trong số họ đẩy về phía trước, lúc này bên cạnh lại có một thùng xốp cứng vì vậy chân nữ phụ đã không đứng vững còn đụng phải thùng xốp cuối cùng ngã nhào lên mặt đường không đứng dậy nổi.
Mà lúc này đây cũng là cuộc gặp gỡ đầy đẹp đẽ của nam chính cùng nữ phụ và nó cũng là chũi ngày đau khổ của chính nữ phụ, ba năm thanh xuân trao chọn cho một người cuối cùng đành xoay người bỏ đi.
Mộng Y Băng nghĩ tới đây liền thở dài, tình yêu ba năm học sinh rất tươi đẹp, còn tình yêu sáu năm của người lớn thật đắng cay, đúng là càng trưởng thành càng phải mở to mắt mà nhìn người, đi sai một bước mất cả một đời.
Cô tự giễu mình là kẻ có mắt không tròng, tin lằm tra nam, tra nữ sau đó lại tiếp tục nghĩ về kịch bản.
Trong kịch bản có nhắc đến hai người là thanh mai trúc mã, nhưng tại sao đến cuối năm cấp hai mới có thể trúng tiếng xét ái tình với nhau.
Điều này cũng dễ hiểu, nữ phụ là một cô gái tự ti, gia cảnh bình thường, mà nam chính lại sống trong gia đình khá giả, tuy hai nhà ở cùng một tiểu khu, khi còn bé thường thay đi chơi cùng nhau, nhưng sau khi vào trường học, nam chính có rất nhiều bạn bè làm gì còn nhớ một cô gái tự ti như nữ phụ, mà nữ phụ nhìn ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ người nam chính thì làm gì còn tự tin đến gần.
Cũng vì điều này mà hai người dần dần cách xa nhau, tuy nhiên nữ phụ chưa từng rời mắt khỏi chàng trai như ánh sáng rực rỡ kế bên nhà này.
"Đúng là đứa nhỏ đáng thương.
" Mộng Y Băng cảm thán, yêu thích một người không có gì phải tự ti cả, chỉ cần có dũng khí nói ra sau đó có dũng khí từ bỏ thì mọi chuyện luôn sẽ tốt hơn, tuy nhiên thích thầm một người khi còn ngồi trên ghế nhà trường cũng là một động lực giúp chúng ta cố gắng hơn, cô cảm thấy như vậy cũng rất tốt đẹp.
"Thầy Châu thật sự quá đẹp trai rồi.
" Thợ trang điểm bưng mặt hít khí mà nhìn Châu Kỳ, cô ta chỉ dậm một chút phấn quanh hai vùng mắt cũng như quẹt một chút màu son nhưng không ngờ lại đẹp trai như thế này, không những vậy bộ đồng phục học sinh cấp hai càng tôn lên sự ngây ngô không phù hợp với hình tượng lạnh lùng của anh ta chút nào.
"Cảm ơn.
" Châu Kỳ nhìn vào gương rồi gật đầu cảm tạ, anh ta cảm thấy mình cũng chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ là bộ đồng phục học sinh này khiến tuổi tác của anh trong nhỏ hơn bình thường một chút mà thôi.
"Vậy tôi đi trang điểm cho Y Băng nhé.
" Thợ trang điểm tuy rằng hoa si nhưng cô ta biết hiện tại mình còn phải làm việc nên nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nói.
Sau khi nhận được cái gật đầu của anh ta, cô ta liền đi đến chỗ Mộng Y Băng "Xin lỗi để em đợi lâu nha.
"
"Không có gì ạ.
" Mộng Y Băng lắc đầu nói, cô cũng không để ý chuyện này, dù sao ảnh đế còn dùng thợ trang điểm chung thì một người mới vào nghề như cô làm sao có thể nói gì đây.
Thợ trang điểm nhìn tổng thể khuôn mặt Mộng Y Băng sau đó chỉ lấy son môi ra bôi một lớp son đỏ cho cô rối thở dài nói "Em