Mộng Y Băng chạy đến chỗ Nguyễn My An đang ngồi, cô ngồi kế bên cô ấy rồi chậm rãi nhìn kịch bản, dù sao kiếp trước cô cũng chỉ biết sơ qua mà thôi, hoàn toàn không quá hiểu về kịch bản này.
Không những vậy, kịch bản của kiếp này cũng đã bị chỉnh sửa qua có thể khác hoàn toàn với kiếp trước rồi, dù cho diễn xuất của cô có tốt cở nào nhưng nếu không tham khảo kịch bản thì cũng chẳng thể diễ tốt được.
"Y Băng, bà tự tin không.
" Nguyễn My An nhìn cô đọc xong kịch bản sau đó gắp nó lại thì mới nhỏ giọng hỏi.
"Đừng căng thẳng, cố gắng hết sức là tốt rồi.
" Mộng Y Băng mỉm cười nói "Bà chắc chắn sẽ diễn tốt mà, cứ phát huy như bình thường là được.
"
"Đung vậy, chúng ta cần phải cố gắng mới được.
" Nguyễn My An gật mạnh đầu nói.
Trong lúc hai cô đang nói chuyện thì đạo diễn đang ngồi trước màn hình hô lớn "Y Băng.
"
"Tôi đi nhé.
" Mộng Y Băng vội vàng đứng dậy nói.
"Cố lên.
" Nguyễn My An cổ vũ.
Mộng Y Băng gật đầu rồi chạy đến chỗ đạo diễn Mạnh Úc.
"Mọi người đã đọc xong kịch bản chưa.
" Mạnh Úc hỏi trên tay cầm một cái loa nhỏ cầm tay "Đây là cảnh quay của cả bốn người, chúng ta sẽ quay cảnh xuất hiện nam chính trước rồi mới quay lại quay cảnh trong hẻm nhỏ.
"
"Vậng ạ.
" Bống người nhanh chóng gật đầu hô.
Đạo diễn Mạnh Úc nghe vậy liền phất tay để bọn họ vào vị trí của mình "Tất cả chuẩn bị.
"
"Action.
"
Mộng Y Băng vừa nghe đạo diễn hô liền nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bây giờ cô chính là Văn Kiều.
Đây là cảnh quay sau khi Văn kiều sợ hãi chạy ra khỏi hẻm nhỏ, mà phía sau cô là hai chàng trai lưu mạnh say xỉn, bởi vì đã xỉn đến không biết gì nên khi thấy mỹ nhân cả hai chàng trai liền không muốn để cô chạy thoát mà chạy theo, dù sao bọn họ là lưu manh không cần phải suy nghĩ chuyện này có sai hay không, chỉ theo bản năng mà đuổi theo.
Văn Kiều chỉ là một nữ sinh ốm yếu gầy gò, sức lực làm sao có thể bằng thanh niên trai tráng, cô chỉ chạy được một chút tốc độ liền giảm xuống rất nhiều, mà phía sau cô hai tên lưu mạnh đã chạy sát lại cô, một người trong số họ vươn tay đẩy nhẹ cô về phía trước, ý định khiến cô ngã nhẹ xuống để cô không tiếp tục chạy nữa.
Lúc chạy Văn Kiều hoàn toàn không nhìn phía trước, dù trước mặt cô có một thùng xốp cô cũng không hề biết vì vậy khi bị đẩy về trước, hai chân đang chạy của cô loạn choạng mà vấp phải thùng xốp mềnh mà ngã mạnh xuống đất.
Trong kịch bản là như vậy, nhưng khi Mộng Y Băng vấp phải thùng xốp liền cảm thấy cơn đau thực sự ập đến, lúc này đây cô mới cảm thấy chuyện này hoàn toàn không đúng, đáng lẽ thùng xốp chỉ là một thùng xốp mềm không có gì cả mà thôi, làm sao có thể khiến chân cô đau đớn như vậy.
Tuy cơn đau ập đến một cách không kịp đề phòng nhưng một diễn viên gạo cội như Mộng Y Băng làm sao có thể khiến vai diễn của mình sai sót được, vì vậy cô cố chịu đau để mình không kêu ra tiếng sau đó giống như trong kịch bản mà ngã mạnh xuống đất.
Sau khi ngã mạnh xuống Văn Kiều liền cắn chặt môi để mình không kêu ra tiếng sau đó hai tay vùng vẫy muốn tiếp tục đứng dậy chạy đi, nhưng hai chân cô bởi vì trật khớp mà không thể động dậy, cả người cô hoàn toàn không thể nhấc lên được.
"Ai, tiểu mỹ nhân bị thương rồi.
"
"Làm sao đây, để hai anh trai giúp đỡ cho nhé.
"
Hai chàng trai lưu manh cười một cách đê tiện sau đó giơ tay muốn chạm vào người cô.
Lúc này đây Văn Kiều hoàn toàn tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, cô nằm trên mặt nóng ẩm mà tâm lại như đóng băng, thật lạnh lẽo.
"Dừng tay.
" Châu Kỳ trong vai An Thành từ xa chạy lại hô.
"Cut.
" Đạo diễn Mạnh Úc hài lòng hô.
Mà những người bên trong đoàn phim cũng hoàn toàn ngơ ngác nhìn Mộng Y Băng diễn mà không khỏi xúc động, quá chân thật, cảm xúc thật sự quá chân thật rồi, cái ngã đó cũng thật sự rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra đây là diễn nữa.
Nguyễn My An hào hứng chạy lại chỗ Mộng Y Băng vẫn đang ngồi dậy mà hô "Oa, bà diễn hay quá, thật sự rất hay.
"
Châu Kỳ cũng không nhịn được mà đi lại khen ngợi "Em diễn rất tốt.
"
"Cảm ơn ạ.
" Mộng Y Băng chịu đựng cơn đau ở chân mà gật đầu đáp lại anh ta.
"Y Băng, sao bà không đứng dậy.
" Nguyễn My An nhìn Mộng Y Băng cứ ngồi im mà không đứng lên liền khó hiểu hỏi.
Châu Kỳ lúc này cũng chú ý đến mồ hôi bất thường đang trào ra trên trán của cô, anh ta câu mày hỏi "Cô sao vậy.
" Hỏi xong anh ta muốn đưa tay ra để nâng cô dậy.
Nhưng đúng lúc này Bari câu mày chạy lại quát "Đừng đụng vào cô ấy.
"
Tiếng quát này của anh khiến cả đoàn phim kinh ngạc nhìn sang.
Đạo diễn Mạnh Úc cũng khó hiểu đi lại hỏi, tâm trạng vui vẻ của ông cũng nhanh chóng tụt xuống "Chuyện gì vậy.
"
"Gọi cấp cứu