Đoàn phim lúc này im ắng một cách đáng sợ, nhóm người học viện đứng trước những ánh mắt đầy khinh thường của nhân viên trong đoàn phim liền không khỏi cúi mặt càng thấp xuống, lúc này đây bọn họ hoàn toàn trần trụi trước mặt mọi người cảm giác xấu hổ không thể ngẩn đầu.
Lúc này đây đạo diễn cũng trầm giọng lên tiếng "Các cô cậu còn gì để nói nữa không.
"
"Chúng tôi! " Nhóm học viên ngẩng đầu ấp úng nói.
Nhưng đạo diễn Mạnh Úc nào muốn nghe lời biện minh của bọn họ, ông nhanh chóng cắt ngang lời của bọn họ rồi nói "Được rồi không cần nói gì cả, chuyện các cô cậu làm thì để học viện của các ngươi xử lý.
"
"Ta chọn các người vì tài năng, nhưng ta đuổi các người vì đạo đức, dù tài năng cóp tốt đến đâu nếu đạo đức đồi bại thì cũng chẳng thể tốt lành gì.
"
"Phó đạo diễn, chuyện này ông hãy xử lý, ngày hôm sau ta muốn những người mới.
"
"Được.
" Phó đạo diễn gật đầu sau đó nhìn nhóm học viên rồi nói "Mời các cô cậu theo tôi.
"
"Đạo diễn! Đạo diễn.
"
Nhóm người học viên vẻ mặt hoảng loạn hô, nhưng Mạnh Úc hoàn toàn không chút quan tâm mà xoay người đi đến chỗ Mộng Y Băng đang bị bác sĩ vây quanh.
"Tình hình thế nào rồi bác sĩ.
" Mạnh Úc hỏi bác sĩ đang băng bó vế thương cho cô.
"May mắn không sao chỉ bị trật khớp mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.
" Bác sĩ đứng dậy trả lời.
"Vậy thì may quá.
" Mạnh Úc thở phào một hơi, nếu chỉ là nghỉ ngơi vài ngày thì bộ phim của ông ta vẫn có thể hoàn thành theo kế hoạch rồi "Cảm ơn bác sĩ.
"
Mộng Y Băng cũng nhanh chóng nói "Cảm ơn bác sĩ.
"
"Không có gì, hãy cố gắng nghỉ ngơi đi.
" Bác sĩ gật đầu nói sau đó dẫn theo hai người đi cùng mình rời đi.
Đoàn làm phim thấy bọn họ rời đi thì nhanh chóng chạy lại hỏi thăm Mộng Y Băng, bọn họ không ngờ rằng chỉ mới ngày đầu tiên đã gặp chuyện như thế này rồi, nhưng đoàn phim của bọn họ cũng không phải mất lý trí mà đổ thừa chuyện này cho người bị hại là cô khiến cho ngày khai máy của đoàn phim trở nên xui xẻo được.
Dù sao Mộng Y Băng đã làm rất tốt vai diễn của mình trong tình trạng đau đớn như vậy rồi, nếu đổi lại là bọn họ chưa chắc gì bọn họ có thể làm như vậy, kể cả cho dù là ảnh hậu đang hot nhất hiện nay cũng vậy đi.
Nghĩ như vậy bọn họ càng thêm quan tâm Mộng Y Băng nhiều hơn, dù sao nếu cô từ đoàn phim của bọn họ đi ra mà có thể trở nên nổi tiếng thì đoàn phim cũng sẽ mang tiếng thơm lây.
Mộng Y Băng cảm ơn bọn họ đã quan tâm.
"Hôm nay cô cứ nghỉ ngơi trước đi.
" Mạnh Úc vỗ nhẹ vai cô sau đó nói, tuy hôm nay định sẵn sẽ quay cả hai cảnh phim của cô nhưng lúc này cô hoàn toàn không thể tiếp tục quay được nữa.
"Cháu sẽ cố gắng nghỉ ngơi, cảm ơn ngài.
" Mộng Y Băng cúi đầu nói, sau đó cô được Nguyễn My An dìu rời đi.
Hai cô nhanh chóng rời khỏi trường quay trở về khách sạn nghỉ ngơi, sự rời đi của hai người cực kỳ nhanh chóng mà không có chút dò hỏi về vụ hãm hại của nhóm người học viện, giống như hai cô không chút quan tâm đoàn phim sẽ xử lý vụ việc này như thế nào vậy.
Mạnh Đức nhìn bóng dáng khập khiển của cả hai mà thở dài, tuy ông cảm thấy hai cô làm vậy rất tốt khiến một lãnh đạo của cả đoàn phim như ông cảm thấy hài lòng nhưng đồng thời cũng khiến ông cảm thấy ngặm ngùi bởi vì đây mới chính là đạo lý trong thế giới này.
"Mạnh Úc, ông định tìm người như thế nào.
" Bari đi đến cạnh ông hỏi.
Mạnh Úc hừ lạnh trợn mắt lên án "Cậu cũng quá đáng đi, rõ ràng biết có sự cố nhưng lại không báo cáo trước.
"
Bari nhún vai "Chuyện này không liên quan đến tôi, đây là do đoàn phim ông vẫn chưa thực sự tốt đẹp, kiểm tra vẫn quá sơ sài.
"
"Hơn nữa tôi muốn nhìn xem tài năng của cô bé đó đến đâu.
"
"Cậu cũng quá gian manh rồi.
" Mạnh Úc buồn bực nói, anh ta chỉ để kiểm tra mà ông lỡ mất thời gian quay phim của mình, đúng là tức chết ông mà, đây rốt cuộc có phải nhiếp ảnh gia của đoàn làm phim không vậy hay là một nhà phê bình diễn viên nào đó trà trộn vào.
"Tôi nào có tài cán gì, đây là kiểm tra hàng cho công ty đấy thôi.
" Bari nhún vai thở dài, anh ta bắt đầu kể khổ "Ông không biết đâu những học viên mới bắt đầu tham gia phim sẽ bị rất nhiều công ty tranh giành, vì vậy ông chủ đặc biệt để tôi nhìn những hạt giống tốt để đem về.
"
"Lúc đó tôi nhìn thấy bọn họ chơi xấu cũng cảm thấy cực kỳ tội lỗi khi không nhắc nhở cô bé nhưng đây là lợi ích của công ty, tôi không làm khác được.
"
Mạnh Úc nghe xong khóe miệng run