Người đàn ông được gọi là trưởng thôn dẫn đoàn phim ra ngoài bãi cát, bên ngoài biển những con thuyền đang lênh đênh trên mặt biển được cột vào những cái cột lớn, sóng biển đập vào thân thuyền khiến nó lắc lư.
“Hôm nay ngư dân chúng tôi không cần ra biển nên mới có thuyền chở các vị, chứ đi vào những ngày được mùa thì sẽ không có thuyền đâu.
” Trưởng thôn cười nói, tháng mười hai thời tiết thực sự quá lạnh, tất cả ngư dân không ai muốn đi vào cái mùa lạnh giá này, tuy vẫn có nhiều người thích đánh bắt những loại cá chỉ có thể đánh bắt vào mùa lạnh như thế này nhưng đa số ngư dân sẽ ở nhà cho đến tháng một.
“May quá, thật cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.
” Kỳ Anh gật đầu nói, cũng vì nghĩ như vậy nên anh ta mới quay vào tháng này, dự tính ban đầu sẽ quay vào tháng một khi qua năm mới nhưng như vậy sẽ không có tàu thuyền chở bọn họ đi nên mới dời lùi một tháng.
“Chúng ta sẽ đi ba cái thuyền đó, nếu như đi xa như yêu cầu của mọi người thì chỉ có thể là ba chiếc đó thôi.
” Nói xong trưởng thôn chỉ vào ba con thuyền nằm một bên, từ thân thuyền đến buồng thuyền đều khác hoàn toàn những con thuyền khác, có lẽ nó là thuyền chở hải sản đi xa hoặc cung cấp cho những hòn đảo bên ngoài đất liền.
“Vậy chúng tôi có thể vận chuyển đồ lên được không ạ, nếu bây giờ xuất phát thì đến sáng ngày mai có thể đến nơi rồi.
” Kỳ Anh nói, anh ta thật sự không muốn chờ đợi thêm chút nào nữa, phải mau chóng lên đó để thám hiểm thui.
“Được vậy các người cứ đem đồ lên, tôi đi gọi người lái thuyền đền đây.
” Trưởng thôn gật đầu rồi xoay người đi sang một hướng khác với thôn làng.
“Được rồi chuyển đồ lên đi, những người đã chia nhóm với nhau thì đem đồ của mình lên thuyền.
” Kỳ Anh ra lệnh cho đoàn phim, sau đó nói với nhóm khách mời, anh ta còn đặc biệt dặn dò “Mỗi người chỉ có thể đem theo một trợ lý theo mà thôi, nhưng trong quá trình quay trụp trợ lý cũng không thể làm gì giúp các người đâu.
”
“A…” Nhóm khách mời nghe vậy liền kêu rên, Châu Kỳ còn trực tiếp than phiền “Anh ác quá đó Kỳ Anh, chúng tôi cực kỳ yếu ớt thế này nếu không đem theo trợ lý thì chúng tôi phải làm sao đây.
”
“Hừ, tôi chính là muốn xem các người mất mặt đó.
” Kỳ Anh hừ lạnh một tiếng nói, chương trình anh ta là chân thật nhất, anh cũng chẳng sợ bị fan của bọn họ ném đá vào người.
“Anh đúng là ác quỷ mà.
” Phương Oanh trừng mắt giả vờ tức giận, nhưng thật ra cô cũng chẳng sợ hãi gì, nếu đã tham gia chương trình này thì cô cũng đã biết về nó rồi
“Ha ha quá khen, được rồi mau chóng lên thuyền đi.
” Kỳ Anh bật cười rồi thúc giục, anh xoay người đi ra ngoài chuẩn bị đón nhóm người trưởng thôn, dù sao cũng là bọn họ nhờ người thì lúc này phải có thái độ cư xử tốt mới được.
Đoàn phim từng người bắt đầu lên thuyền, những người khác đều có trợ lý mang hành lý lên thuyền nên bọn họ cũng không gấp rút lên thuyền mà bắt đầu nhìn xung quanh thưởng thức phong cảnh, dù sao nơi này cũng rất thoáng mát, gió thổi nhè nhẹ bay qua người, tuy thời tiết này thực sự quá lạnh nhưng không thể làm cho sự thoải mái của bọn họ biến mất được.
“Ai lâu lắm rồi mới có sự thoải mái thế này, không biết mấy tháng qua bận rộn như thế nào nữa.
” Nhã Kỳ híu một hơi sau đó thõa mãn nói, những người nổi tiếng như bọn họ càng phải nỗ lực hơn nữa mới có thể giũ vững chân trong giới, chỉ cần sơ xuất một chút liền không còn rồi.
“À, vậy thì cô phải giữ tâm thái như vậy cho đến khi đến nơi mới được.
” La Ninh hài hước nói, anh ta nghe nói chương trình này thật sự rất khắc khổ đó, lúc được đạo diễn mời anh ta có chút phân vân, những diễn viên thường xuyên liên lạc với anh ta nghe đến tên chương trình cũng sợ vỡ mật khuyên anh ta đừng đồng ý, nhưng anh ta cảm thấy mình cũng chẳng có hình tượng gì để giấu vì vậy đã đồng ý.
“Ai, đừng hù tôi chứ anh trai.
” Nhã Kỳ giả vờ sợ hãi nói sau đó hai người nhìn nhau bật cười.
Mọi hành động lời nói của bọn họ được máy quay quay lại hết, mỗi khách mời đều có một anh chàng vác theo camera đi theo sau.
Ngược lại với vẻ thoải mái của họ khi có người xách hành lý lên thuyền, Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An phải tự mình vác hành lý lên trên, dù sao lúc đi đường còn có thể kéo hành lý nhẹ nhàng, nhưng khi mang lên thuyền bọn họ phỉa xách lên, đối với những cô gái yếu ớt thì đúng là một sự khó khăn.
Nhưng với cô thì chẳng là gì cả, nhìn cô bạn của mình chỉ xách lên chút xíu mắt đã đỏ bừng, cô liền ngăn cản “An An, ba đứng yên đó, tôi xách của tôi xong sẽ xách cho bà.
”
Nguyễn My An nghe vậy liền lắc đầu không chịu “Không được, như vậy không phải bà mệt chết sao.
”
Mộng Y Băng liếc nhìn máy quay sau đó thở dài bất đắc dĩ, thật ra cô có thể xách cả hai cái cùng nhau nhưng muốn giữ chút hình tượng nữ nhi yếu ớt cho mình nên cô mới không làm vậy, nhưng đối với cô ấy cô quá hiểu tính của bạn mình, nếu bây giờ cô đi trước thì chắc chắn cô ấy sống chết cũng sẽ khiên hành lý theo phía sau, không đời nào cô ấy để cô làm một mình.
“Đúng là không thể làm gì bà mà.
”
Cô đi lại gần Nguyễn My An rồi đưa tay xách vali của cô ấy lên, tay còn lại cũng xách vali của chính mình sau đó trừng mắt với cô ấy nói “Ba làm tôi chẳng có chút hình tượng nào luôn, không ngoan gì cả.
”
Nguyễn My An nghe cô nói vẻ mặt đầy vô tội mà nhìn cô, thật ra cô ấy không biết cô có thể làm được như thế đâu, chỉ nghĩ rằng mình không thể khiến cô mệt mỏi như vậy nên cô ấy mới muốn tự mình xách lên, ai mà ngờ cô bạn thanh mai của mình lại… Lại trâu bò đến vậy.
“Nhìn kìa.
” Phương Oanh đang nhìn quan cảnh xung quanh thì vô tình nhìn thấy Mộng Y Băng hai tay xách hai hành lý chậm rãi đi lên thuyền liền không khỏi há hóc mồm mà hô.
“Hả.
” Nhóm người đứng bên cạnh cô không khỏi xoay đầu nhìn theo ánh mắt của cô ấy “Á.
” Bọn họ nhìn thấy cũng không khỏi giật mình bật hốt.
Châu Kỳ nhìn cô rồi nhìn qua ba người trợ lý đi ở phía trước cô không khỏi cảm thấy mất mặt quá thể, rõ ràng ba anh chàng trợ lý phía trước mỗi người chỉ xách một cái vali hoặc một cái túi xách nhưng nhìn dáng đi đã có chút khó khna8, vậy mà cô gái nhìn nhỏ gầy ốm yếu kia lại xách hai cái vali cồng kềnh cùng một lúc,