“Tôi không giết hắn ta, hắn ta cũng sẽ giết tôi!” Văn Khang xem như không có chuyện gì, tiếp tục cầm lấy dao gọt vỏ trái cây, nhắm, “Nếu như cầm máu kịp thời thì sẽ không chết!”
Gã bị con dao gọt trái cây ghim trúng cổ nghe thấy, vội vàng chạy ra khỏi chiến trường, kiếm đồ băng cái cổ bị thương.
Con dao gọt vỏ trái cây bay ra, lại một gã mặc áo đen rú lên, ngã ngang xuống đất.
“Tiểu Khang, anh giỏi thật nha, để tôi tiếp chiêu cho!” Thiếu Hoa hưng phấn, la to.
“Không được, muốn như thế phải vận dụng sức lực của cơ bắp, lực tay của cậu còn chưa đủ đâu!”
Văn Khang quẳng tiếp cây thui thịt, ghim vào đùi một gã khoảng chừng năm tấc, gã nọ ôm chân lăn qua lộn lại trên đất.
“Có nhìn thấy chưa? Nếu không cắm sâu vào thịt chẳng khác gì bị muỗi đốt! Ám khí tuy nhìn rất đơn giản nhưng bắt buộc người dùng nó phải có nhãn lực tốt, tất nhiên lực tay cũng rất quan trọng!”
“Hừ, anh dám xem thường tôi!” Thiếu Hoa không phục, xoay xoay tròng mắt, nhìn chai rượu không dưới chân mình, cậu chợt nảy ra ý hay.
Nhắm thẳng vào chỗ yếu ớt nhất của một gã, đá thật mạnh, chai rượu nảy lên một độ cong thật đẹp và dừng ngay tại bộ phận quan trọng nhất cũa gã ta, gã lập tức túm lấy tiểu huynh đệ đang đau đớn, kêu rên thảm thiết. Mấy gã khác nhìn thấy hoảng sợ, phải biết rằng tiểu huynh đệ bị thương nghiêm trọng gấp trăm lần so với tay chân nha!
“Thế nào?” Thiếu Hoa đắc ý nghênh mặt lên, “Dù lực tay của tôi không bằng anh nhưng lực chân của tôi vẫn mạnh và chuẩn đấy nhá! Đá kê sẽ không trúng đầu, đá đầu sẽ không trúng mấy chỗ khác! Cho nên tôi mới vinh dự nhận được danh hiệu sát thủ vùng cấm, máy sút khung thành đấy!”
“Cậu lợi hại lắm!” Văn Khang cũng chẳng biết nói gì, cậu ta vậy mà chơi chiêu hạ lưu đá vào kê kê người ta, chẳng biết ai dạy cậu ta thế nữa?
Lại một gã không sợ chết muốn tới gần.
Thiếu Hoa lấy một cái bình nhỏ ra, “Đây là bột hồ tiêu, anh có thể rải nó vào mặt gã ta, không thành người mù mới lạ đó!”
Văn Khang xem lại, “Cậu lấy nhầm rồi, thứ này không phải bột hồ tiêu mà là bột hoa tiêu!”
Thiếu Hoa giật mình, “Hả? Hai chai y chang nhau nên lấy nhầm mất rồi! Nhưng không sao, lúc hầm canh có nhiều lúc cũng lấy nó thay bột hồ tiêu thôi!”
“Giờ chúng ta không phải đang hầm canh, là đang đánh nhau đó!” Văn Khang thật không biết phải nói thế nào. Nhưng thử một lần cũng chả tổn thất gì, vì vậy y lập tức ném bột hoa tiêu vào mặt gã nọ, gã ta vội vã che mắt lại, cùng lúc đó, Thiếu Hoa cũng ăn ý đá một phát, miếng gỗ hình tam giác xé gió lao tới, đập vào phía dưới của gã.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, lại một người túm tiểu huynh đệ lăn lộn dưới đất.
Mấy gã mặc đồ đen bị đống ám khí và cách thức tập kích của hai người làm sợ hãi, tìm chỗ tránh né.
Văn Khang đã đấu với nhiều người, sắp kiệt sức, nên chỉ có thể núp sau rương gỗ tùy cơ quẳng ám khí ra.
Trong nhà xưởng bỏ hoang này có rất nhiều ván gỗ, thép vụn, mấy gã nọ nhanh trí, lập tức lấy mấy tấm đó chắn trước người, xông tới.
Thiếu Hoa cầm một đống đậu nành ném ra ngoài, từng viên một lăn lăn, mấy gã nọ dẫm lên ngã bổ nhào, Văn Khang thừa cơ hội quẳng mấy cây thui thịt tới, từng tiếng hét như tiếng giết heo tiếp tục vang lên thảm thiết.
Vệ Thành giận đỏ mắt, rống to: “Lấy xăng tới, tao phải thiêu chết bọn chúng, thiêu chết bọn chúng…”
Thiếu Hoa nghe thế lo lắng, “Tính sao đây? Chúng ta sắp thành heo quay rồi đó!”
Văn Khang cười khẽ, “Vậy cũng vừa lúc bột ớt, muối, xì dầu… mà cậu mang theo có thể phát huy tác dụng!”
“Đồ khốn! Anh mau nghĩ cách đi, đừng ở đó ba hoa nữa!”
Văn Khang vừa tìm đường ra vừa chọc cậu, “Có thế lấy dao nhỏ cắt một miếng thịt của cậu ra, cho chút muối và bột ớt, thêm tí dầu vừng, chắc chắn sẽ ngon lắm! Tiếc là cậu không mang nồi theo, nếu không đồ xào ăn cũng được lắm nha!”
“Chi bằng tôi bỏ anh vào nồi luộc, biết đâu ăn được đến sang năm đấy!” Thiếu Hoa liếc xéo.
Đấu võ mồm qua lại thật ra cũng khiến hai người bớt căng thẳng không ít. Văn Khang nhìn bốn phía phân tích tình hình, bảo: “Mình có thể chạy thoát được!”
“Chạy thế nào?”
“Theo cửa sổ thông hơi trên đó!” Văn Khang chỉ một cánh cửa sổ thông gió ở tít trên cao.
Vệ Thành giận điên lên, chẳng thèm để ý tới hợp đồng chuyển nhượng gì, ông ta hạ lệnh phóng hỏa đốt tòa nhà, mấy gã mặc đồ đen nọ vội vã rút ra khỏi xưởng, tạt xăng, nhưng người còn lại chắn ngay trước cửa.
Văn Khang và thiếu Hoa len lén chạy tới trước cửa thông hơi, nhưng nó lại ở rất cao.
“Cậu dẫm lên vai tôi leo ra ngoài đi, mau lên!” Văn Khang cố sức đẩy Thiếu Hoa lên trên nóc.
Thiếu Hoa được y đẩy lên tới cửa sổ, nửa người bám trên đấy, duỗi tay ra kéo y, “Anh bật lên chụp lấy tay tôi…”
“Phanh!”
Còn chưa nói xong, đã có tiếng súng vang lên, Thiếu Hoa rơi trở xuống đất. Văn Khang sợ tới mức tim như ngừng đập, chạy nhanh tới ôm lấy cậu, ngay cả giọng nói cũng run lên, không thốt thành lời, “Tiểu Hoa… Cậu… Cậu…”
Thiếu Hoa gắng mở to mắt ra, “Tôi bị thương rồi!”
Một lỗ thủng trên đùi cậu không ngừng ứa máu ra, nhìn rất đáng sợ.
Văn Khang thấy cậu bị thương ở đùi, thở ra một chút, rồi vội vã cởi áo lót, xé nhỏ, băng lại cho cậu.
Mùi xăng ở bên ngoài ngày càng nồng, có lẽ mấy gã nọ đã sắp phóng hỏa. Thiếu Hoa vội vàng đẩy y đi, “Tôi đi không được… Anh chạy nhanh đi… Theo đường cửa sổ thoát ra ngoài!”
“Cậu im đi!” Văn Khang tức giận hét lên, “Lần trước cậu còn hờn dỗi chuyện tôi vì bảo vệ cho cậu không nghĩ đến cảm nhận của cậu, giờ cậu lại nói như thế, cậu có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không? Cậu muốn tôi bỏ cậu lại đây chạy một mình, cho dù tôi có sống sót, nhưng không có cậu, những ngày tháng sau này của tôi có khác gì sống cũng như chết chứ!”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết! Không phải cậu từng nói, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải cùng nhau đối mặt hay sao? Đáng ghét, cậu đã quên dáng vẻ lúc cậu chỉ trích tôi thế nào rồi à? Nói được mà làm không được sao?”
Mắt Thiếu Hoa nóng lên, dù cậu chẳng muốn, nhưng hiện giờ bọn họ sắp phóng hỏa, lại mang theo súng, cho dù có xông ra cũng không thoát khỏi. Nếu chỉ có một mình Văn Khang mọi chuyện sẽ khác đi, với võ công của anh ta, thoát khỏi không phải là chuyện không thể. Nhưng hiện giờ anh ta lại chẳng chịu để cậu lại chạy một mình, chẳng lẽ hôm nay hai người phải chết trong này, cũng không biết đến lúc xuống hoàng tuyền, hai người họ còn có thể được ở cạnh nhau không.
Văn Khang nhanh chóng quan sát xung quanh, thấy một chỗ khá trống trải, y lập tức ôm Thiếu Hoa đến đó, dẹp bỏ hết những thứ dễ cháy, tạo thành một khoảng trống khá rộng.
“Cậu ở đây chờ tôi!”
“Nè… Anh đi đâu?”
Văn Khang không đáp lại, y lập tức xông ra ngoài. Một gã mặc đồ đen cầm bật lửa chuẩn bị đốt,