Y vốn là một cô hồn, vì tơ tình lưu luyến không dứt nên không nhập luân hồi, phiêu lãng ngàn năm, tìm kiếm ngàn năm, cuối cùng cũng cảm động thần tiên cho y sống lại làm người, tìm được người tình kiếp trước, có thể cùng cậu ấy gặp nhau, yêu nhau, cùng nhau trải qua những ngày tháng tốt đẹp, cho dù có phải dắt tay nhau xuống hoàng tuyền cũng còn hơn làm cô hồn phiêu bạt.
Nụ hôn nồng cháy làm con người ta phải mê mang, trời đất xoay chuyển. Khó khăn lắm mới tách ra được một chút, Thiếu Hoa thở hổn hiển, nói: “Thật ra anh không nên quay lại đây, tôi đã định trốn một mình rồi, nhưng vì sợ anh không từ bỏ hy vọng quay trở vào tìm, tìm không thấy sẽ tìm tiếp nữa, cho nên, tôi mới ở lại đây chờ anh đó!”
Văn Khang nhìn cậu, khó hiểu, chẳng lẽ cậu ta còn có cách chạy thoát hay sao?
Thiếu Hoa cười giảo hoạt, chỉ chỉ xuống mặt đất, “Đấy là cách do chuột tiên sinh tốt bụng nói cho tôi biết đó!”
Cách đó không xa, trên mặt đất có một hình tròn tròn, Văn Khang cũng chẳng biết đó là thứ gì, càng khó hiểu nhìn cậu. Thiếu Hoa gõ cho y một cái, “Còn không mau ôm tôi tới đó, chỉ số thông minh của anh bị lửa đốt âm xuống rồi à!”
Văn Khang ôm cậu tới đó.
“Đây là nắp đậy cống thoát nước, anh đừng có nói là anh chưa thấy lần nào nha! Nãy tôi thấy con chuột ấy chạy vào trong này đó!” Thiếu Hoa vừa nói vừa lấy xẻng xào rau cào mấy miếng gỗ vụn bị cháy ra, xong, tiếp tục lấy xẻng nạy nắp cống lên.
Văn Khang cõng cậu xuống dưới. Bàn chân chạm xuống nước bùn lạnh băng, hoàn toàn đối lập với ngọn lửa nóng rực bên ngoài.
Rốt cuộc cũng tìm được đường sống trong ải chết, nếu là một người bình thường có lẽ đã ngất đi. Văn Khang cũng mất sức, không chống chịu được nữa, cả người đổ gục xuống đất.
“Tiểu Khang, anh sao vậy?” Thiếu Hoa ở trên lưng y, lo lắng hô lên.
“Không sao đâu…” Thoát khỏi nơi đầy khói bụi, Văn Khang cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút, có thể miễn cưỡng nói chuyện.
Xốc Thiếu Hoa lên vai, cố để miệng vết thương của cậu không dính nước.
“Tiểu Khang, anh làm vậy sẽ mệt lắm! Mau thả tôi xuống đi!”
Văn Khang lắc đầu, vết thương ở chân Thiếu Hoa vừa mới ngưng chảy máu, nếu dính nước bẩn, xử lý không tốt sẽ bị nhiễm trùng, tàn phế. Y đành tìm một nơi không có nước, khiêng Thiếu Hoa tựa vào đó.
Văn Khang mỏi mệt, đầu choáng mắt hoa, cổ họng đau buốt, chọt chọt người trên vai, ý bảo tên tự cho là chỉ số thông minh có thừa nghĩ cách.
Thiếu Hoa phân tích tình thế trước mắt, ngẫm rồi lại ngẫm, “Giờ chúng ta có hai phương án chọn lựa, một là ở đây chờ, chờ cho đến khi lửa ở bên trên tắt ngấm, mọi người đến dọn dẹp tàn cuộc sẽ moi chúng ta ra, nhưng cũng không biết là đến mấy ngày chúng ta mới ra khỏi được nơi này, biết đâu chừng đói chết cũng nên. Phương án thứ hai là chúng ta tiếp tục đi về phía trước, nhưng không biết ống dẫn nước này thông đến chỗ nào, nếu như đi lạc đường, chúng ta vẫn sẽ đói chết.”
Văn Khang thở dài, nói: “Dù sao cũng rất có khả năng chúng ta sẽ đói chết, chi bằng ở lại đây, dù sao tôi cũng đi không nổi!”
Cổ họng y bị thương, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, nghe chẳng rõ là đang nói gì. Thiếu Hoa nắm chặt xẻng xào rau trong tay, bảo: “Nhưng tốt nhất là đừng nhảy ra một con rắn, hiện giờ trong tay mình chỉ còn lại vũ khí duy nhất này thôi!”
“Nếu có rắn thì tốt rồi!”
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu rắn hay tới lui chỗ này, chứng tỏ có hướng thông ra bên ngoài, vậy là chúng ta có thể ra khỏi đây! Ngu ngốc!”
Thiếu Hoa hít hít mũi, ngửi được mùi hóa học, tiếp lời, “Trong cống thoát nước này có chất hóa học, chứng tỏ nước thải trong xưởng này không thông hẳn với bên ngoài, nói cách khác là đường cống này bị nghẽn ở đâu đó. Cho nên, chúng ta nên ở lại đây chờ bọn họ tới cứu thì hơn!”
Lại thở dài, “Aizz, nếu tôi thật sự biết Hàng Long thập bát chưởng thì hay rồi, có thể một chưởng đánh xuyên tường chui ra ngoài!”
Nói xong, cậu moi moi túi, hy vọng có thể phát hiện bánh kẹo… còn sót lại, có thể chống đỡ mấy ngày. Nhưng lục lọi mấy lần cũng chỉ thấy một bình ngũ vị hương và một bình xì dầu. Cậu nhún vai tiếc nuối, nếu biết thế thì cậu sẽ không mang xì dầu mà sẽ đem chút dấm chua, hay chút sữa thì càng tốt.
Tiếp tục sờ sờ, đụng tới mớ đậu nành khi nãy đánh nhau còn sót lại một ít.
“Ha ha, tạm thời chúng ta không chết đói đâu! Đậu nành quả nhiên là đồ tốt, có thể đánh, có thể ăn, tôi đúng là giỏi thật nha.”
“Còn sống đó!”
“Chờ đến lúc chúng ta sắp chết đói, anh sẽ không ngại nó sống đâu!” Trong bóng đêm, Thiếu Hoa trừng y một cái.
Giờ đang là mùa đông, trong cống thoát nước vừa tối vừa lạnh, Thiếu Hoa lại bị thương mất nhiều máu, chỉ lát sau, cả người cậu đã lạnh như băng, run lên cầm cập, sức lực trong cơ thể ngày một cạn dần.
Văn Khang ôm lấy cậu, cởi bỏ quần áo, dùng nhiệt độ trên cơ thể ủ ấm, nói khẽ vào tai Thiếu Hoa, “Tiểu Hoa, đừng ngủ, gắng chút nha!”
“Ừm…” Thiếu Hoa mơ mơ màng màng, cố mở to mắt ra, “Chỉ mong bọn họ có thể nhanh chóng tìm được chúng ta!”
“Nếu bọn họ biết được vị trí chính xác của chúng ta, có lẽ sẽ tìm tới nhanh thôi!”
Trong đầu óc đang hỗn loạn bỗng lóe lên một tia sáng, Thiếu Hoa vội hỏi, “Anh có mang di động theo không?”
“Có!”
Văn Khang lấy điện thoại ra, Thiếu Hoa gọi ngay cho Dung ca, nói sơ lược tình huống hiện giờ.
Dung ca nhận được điện thoại, phấn chấn tinh thần, vội vàng gọi cứu hỏa tới dập tắt lửa. Lúc này, trời cũng đã hửng sáng, đợi cho đến hừng đông, thế lửa đã khống chế được, mọi người bắt đầu chung tay vào thu dọn đống đổ nát, mấy thôn bên cạnh còn đưa máy móc, cần cẩu đến giúp một tay. Cảnh sát, thôn dân cùng phối hợp với lực lượng chữa cháy nhanh chóng thu dọn, người già, phụ nữ phụ trách đưa cơm nước, các thanh niên trai tráng thay nhau ra trận, bất kể ngày hay đêm đều không ngừng quật khu phế tích lên.
Dung ca biết Thiếu Hoa bị thương, lại đang trong tình cảnh không thuốc men, không thức ăn nước uống, chẳng biết có thể chịu được mấy ngày. Anh gấp đến đỏ cả mắt, nhưng trước mặt là đống đổ nát chất cao như núi, chẳng còn cách nào ngoài việc liều mạng đào bới ra.
Xe cứu thương cũng đã sớm đợi một bên, chờ cấp cứu.
Trong cống thoát nước âm u lạnh lẽo, Văn Khang ôm chặt Thiếu Hoa, hôn lên đôi môi lạnh băng, khô nứt như không còn chút máu, sờ lên cái trán nóng hổi, lòng y như lửa đốt, nhưng cũng chẳng có cách nào. Giẫm giẫm một ít nước bẩn dưới chân, hết cách, y đành cởi một chiếc vớ, nhúng nước, đặt lên trán cậu, ngẫm, nếu được cứu thoát, nhất định không thể cho cậu ta biết chuyện này, không thì thế nào cũng bị bạo lực gia đình cho xem.
Nhưng cũng