Văn Khang ngó mớ mì trong bát rồi lại nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của người đang ngồi trước mặt, không dám nói nhiều, hơn nữa quả thật là y đói sắp chết rồi, đành phải cố mà ăn thôi.
Thiếu Hoa thở hổn hển: “Tôi đã luộc thêm cho anh cái trứng còn bỏ lạp xưởng vào, anh còn chưa thấy đủ à!”
Văn Khang ăn được nửa bát, đỡ được cơn đói, bảo: “Ta nói thật mà, trứng này không có mùi thơm của trứng, mì cũng không có mùi mì, mà còn có mùi lạ lạ!”
“Anh đúng là kén cá chọn canh nha, mùi lạ mà anh nói đó có thể là chất bảo quản, nếu không có thứ này, đồ sẽ dễ hư! Còn trứng thì đúng là không có mùi thơm thật, nông dân các anh cho gà ăn sâu ăn bắp, lúc đẻ ra, trứng ăn rất ngon. Còn gà trong thành phố chỉ toàn ăn thức ăn gia súc thôi, nên trứng đẻ ra chứa toàn mấy chất đó!”
Văn Khang uống một miếng nước mì, nói tiếp: “Ta không phải nông dân, ta là hoàng đế!”
“Ha ha, anh mà là hoàng đế thì tôi sẽ là Ngọc Hoàng đại đế! Đồ thần kinh!”
“Biết ngay là ngươi không tin mà!”
Thiếu Hoa đứng dậy dọn chén bát, nói: “Giờ tôi tạm giữ anh lại mấy ngày, chờ đến khi anh tìm được người thân rồi trở về nhà, nhớ phải cảm tạ tôi đó, có biết không? Tôi không cần nhà lớn hay kim cương gì hết á, anh chỉ cần cho tôi ít chi phiếu là đủ rồi!”
“Người thân?” Văn Khang vò đầu, tốt nhất là cả đời này tìm không ra, như vậy thì y có thể ở lại đây mãi, cho đến khi…
Mà bỏ đi, chuyện này còn lâu mà, việc trước mắt là phải làm sao cho Thiếu Hoa thích mình, không thể rời xa mình, như vậy, lỡ như thân nhân của thân thể này có tìm tới, cũng có thể…
Tính toán xong, Văn Khang lại nói: “Có thể là ta ngã trúng đầu, cho nên không thể nhớ được bọn họ ở đâu! Nhưng nếu ngươi giữ ta lại, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi!”
“Thật à?” Mắt Hứa Thiếu Hoa sáng lên: “Giặt đồ, nấu cơm, lau nhà, nói chuyện, tản bộ với bà cụ anh đều làm?”
Văn Khang đau đầu, đành phải gật gật: “Ừ, làm hết, còn giặt cả vớ cho ngươi nữa!”
Vừa rồi lúc vào nhà vệ sinh, y đã nhìn thấy một đôi vớ trong bồn, chậc chậc, nó tỏa ra một mùi lạ khiến ai ngửi thấy cũng mém té xỉu.
“Thật sao?”
“Thật!” Văn Khang còn thành thật bảo: “Ngay cả chậu xương rồng đang hấp hối trên bàn của ngươi cũng sẽ được chăm sóc thật tốt!”
“Ờ… Thành giao!” Thiếu Hoa hoan hô một tiếng, sau đó ném cho y một mệnh lệnh, “Anh đi tắm rửa thay quần áo đi!”
“Nhưng vết thương trên người ta không thể đụng nước nha!”
“Anh chỉ bị thương ngoài da thôi, đừng lo, tắm sơ chút cho sạch bùn đất mồ hôi sẽ thấy thoải mái hơn! Còn về vết thương trên đầu thì đúng là nặng thật… để tôi lấy cái nón tắm cho anh đội vào!” Nói xong, Thiếu Hoa đi lấy mấy thứ tắm rửa gì đó, còn chỉnh nước ấm đàng hoàng rồi dạy y phải dùng những thứ này như thế nào.
“Chậc chậc… Ngẫm lại thấy mặc dù tôi tuổi đời còn trẻ nhưng lại thành người cha nuôi một đứa con lớn thế này rồi!” Thiếu Hoa rung đùi đắc ý, cảm khái cho mỹ đức của mình. Tiện đà còn đặt trước thù lao: “Sau này phải hiếu kính với ba ba đó nha!”
Văn Khang không biết ‘ba ba’ là cái gì nên im lặng không phát biểu.
Thiếu Hoa về phòng ngủ mở máy tính lên xem phim AV, được một lát lại nghe có tiếng gọi trong nhà vệ sinh: “Quần áo này mặc thế nào đây?”
Cậu đành phải đứng dậy chạy tới phòng tắm, vừa tới chỉ thấy đứa con mới nhận đứng trần trụi trên đất, tay cầm quần áo, vẻ mặt ngờ nghệch như thiếu ăn đòn.
“Đồ ngu, ngay cả quần áo cũng không biết mặc, vậy anh có thể làm được cái gì? Như vậy làm sao có thể trông chờ vào anh kiếm tiền hiếu kính tôi chứ!” Gã cha vừa oán giận vừa mặc quần áo vào cho con trai.
“Cái này lại mặc từ trên đầu xuống nha!” Văn Khang kỳ quái cảm thán.
Kiếp trước y là hoàng đế, phục sức linh tinh phiền phức, tất cả đều là thái giám hầu hạ y mặc, y chỉ cần dang tay ra là được, khỏi phải làm gì. Ở thế giới này, quần áo tuy thiếu thốn đến muốn cảm lạnh nhưng cũng đơn giản hơn rất nhiều, xem sơ qua là hiểu ngay.
Thiếu Hoa mặc quần vào cho y, kéo dây kéo bằng đồng lóng lánh lên: “Đây là chiếc quần Jean tôi vừa mới mua, đắt tiền lắm đó, anh phải cẩn thận một chút, mặc vầy nè, có hiểu không?”
“Hiểu rồi, ngươi nghĩ ta ngu lắm à?” Văn Khang lườm cậu một cái.
Thiếu Hoa khẽ lầu bầu một câu: “Anh nghĩ anh không ngu sao?”
Tắm gội sạch sẽ, cả người cũng thoải mái hơn rất nhiều. Văn Khang theo Thiếu Hoa đến phòng ngủ, nhìn cậu ngồi trước một quyển sách lớn màu đen vừa dài, vừa rộng.
“Đó là cái gì?”
“Cái này là máy tính!” (电脑 = Điện não aka máy tính)
“Ta chỉ nghe nói não người não heo nhưng không có nghe nói điện não!”
“Thứ mà anh chưa nghe còn ít lắm sao?”
Văn Khang tò mò đưa đầu qua nhìn, y hoảng sợ, trên đó lại có thể hiện lên hình ảnh nam nữ hoan ái. Thứ này, trước đây y cũng đã từng thấy, là xuân cung đồ, là một bức xuân cung đồ sống, nó có thể động đậy, còn có cả âm thanh! Và nó hại y phải đỏ mặt, tim đập rộn ràng.
Văn Khang líu lưỡi không nói nên lời, không ngờ người trước giờ luôn đứng đắn, đoan trang e lệ như Chiêu Hoa lại xem mấy thứ hạ lưu này, thậm chí cậu ta còn tỏ ra thích thú.
“Ngươi lại dám xem mấy thứ *** dật bẩn thỉu như thế…” Văn Khang đang chuẩn bị giáo dục chú dê lạc đường trở về với chính đạo.
“Anh biết gì chứ!” Mặt Thiếu Hoa đỏ lên, nhưng vẻ mặt ấy vừa nghiêm túc lại vừa thuần khiết: “Cái này không phải thứ *** dật bẩn thỉu gì hết, đây là khóa học sinh lý ở trường tôi, biết cái gì là khóa học sinh lý không? Là phải tìm hiểu về cấu tạo, chức năng của các bộ phận trên cơ thể, như vậy mới có thể bảo vệ tốt thân thể mình, cố gắng học tập, mỗi ngày tiến lên phía trước, về sau đáp đền đất nước, có hiểu không?”
Thấy vẻ mặt ngu ngơ của người trước mặt, giáo sư thuần khiết bực bội phất phất tay: “Có nói anh cũng không hiểu, hiện giờ tôi đang tìm hiểu sự cấu tạo khác nhau giữa nam và nữ, anh đừng làm phiền tôi!”
‘Ding dong…’ Có tiếng từ ngoài cửa truyền vào. Nghe thấy, Thiếu Hoa hoảng hốt như chú thỏ con, lập tức đóng máy tính lại: “Bà cụ đã về!”
Mở cửa ra, một bà cụ tuổi già sức yếu, tóc bạc da mồi, tuổi gần bảy mươi, nhưng tinh thần lại rất tốt.
“Bà đã về rồi? Hôm nay lại thua nữa sao?” Thiếu Hoa đỡ bà ngồi xuống sofa, nói bên tai bà.
“Ba người thắng, tất có ta thua!” Bà Quách cười tủm tỉm: “Khổng Tử bảo thế đó!”
“Khổng Tử luôn nói những câu thật anh dũng!” Thiếu Hoa gật đầu. Cậu rất bội phục bà Quách vì mỗi lần chơi mạt chược đều là ba ngươi thắng tất có ta thua, bà không tức không giận, mỗi ngày đều đánh đúng giờ như thế, thua một ván hay mấy ván đều thế, sự bình tĩnh đó thật khiến người ta phải kính nể.
“Hôm nay cháu đã cứu được một người bên sườn núi trong trấn, tạm thời y vẫn chưa tìm thấy người nhà, nên cháu định cho y ở tạm vài ngày!” Thiếu Hoa kéo Văn Khang đến trước mặt bà Quách: “Học