Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Văn Khang đã giật mình tỉnh giấc, kiếp trước y đã quen canh năm thức dậy vào triều, nhưng dường như người ở thế giới này không cần dậy sớm, trời cũng đã sáng bét cả rồi mà bốn phía vẫn im ắng không có tiếng động nào.
Có lẽ y nên thức dậy dọn dẹp nhà cửa thì hơn, để tên tiểu tử thối đó có ấn tượng tốt về y sẽ dễ làm ăn hơn nhiều.
Văn Khang lập tức xoa xoa mắt, tiêu sái rời khỏi giường… không, là nhảy khỏi sofa, tiêu sái đi mặc áo, kế đó là mặc quần. Hôm qua nhìn Thiếu Hoa làm mẫu một lần, y cũng đã hiểu rõ, đầu tiên là nhét chân vào, sau đó kéo khóa lên, ai nha…
Sau lại kéo không lên, hít vào, kéo lên, đau quá…
“A a a…” Một tiếng thét kinh thiên động địa vang lên, giống y như tiếng giết heo, vang tới phòng bà Quách, dội ra phòng Thiếu Hoa.
“Sao thế?” Thiếu Hoa xoa xoa đôi mắt tèm nhem, bước ra hỏi.
“Đau quá… Kéo không được…”
Thiếu Hoa gắng mở đôi mắt ra nhìn rõ một chút.
“A a a… MY GOD…” Thiếu Hoa cũng hét ầm lên: “Kéo cả kê kê!”
“Giờ này ngươi lo bán bánh gì nữa chứ, cứu ta trước đi rồi bán tiếp!” Văn Khang la lên.
“Cháu mau kéo ra cho cậu ấy đi!” Bà cụ híp đôi mắt già nua lại, không thấy gì cả.
Thiếu Hoa vươn tay.
“A a a…” Lại là một tiếng giết heo vang dội đất trời, Văn Khang lập tức chộp lấy tay cậu: “Đừng kéo nữa, đau quá!”
“Tôi còn chưa kéo mà! Anh la cái quái gì chứ?” Thiếu Hoa trừng y một cái, không dám kéo mạnh, gãi gãi đầu.
Bà cụ vỗ đùi một cái: “Có cách rồi!”
“Cách gì?”
“Tiểu Hoa, cháu mau lấy kéo tới!”
Thiếu Hoa tuân lệnh, vọt lẹ vào nhà bếp cầm cây kéo làm cá ra.
Soạt soạt soạt…
Lưỡi kéo sắc bén hiện lên sát khí lành lạnh.
Văn Khang nhìn thấy, sợ tới mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây: “Đừng mà, đừng cắt…”
Chẳng lẽ kiếp trước y đã làm quá nhiều chuyện xấu, nên kiếp này phải chịu báo ứng thế này, vất cả lắm mới tìm được người yêu, còn chưa kịp ôm cậu ta đã bị cắt mất giống, trời ạ, sao chịu nổi đây!
Tiểu huynh đệ bị chiếc khóa quần kẹp lấy như cảm giác được hơi thở nguy hiểm, sợ tới mức run rẩy.
“Tiểu Khang đừng sợ, không phải cắt kê kê, mà là cắt khóa quần!” Bà cụ nhanh chóng an ủi nạn nhân.
“A…” Thiếu Hoa đang cầm kéo sửng sốt: “Quần Jean cháu mới mua…”
“Tiểu tử thối, quần của ngươi quan trọng hay tiểu huynh đệ của ta quan trọng hơn đây?” Văn Khang nổi giận, phùng mang lên: “Nó có liên quan tới hạnh phúc của ngươi…”
Thiếu Hoa không thèm nghe y mắng cái gì, lia kéo tới gần con mồi, cẩn thận tìm kiếm nơi khai kéo.
Văn Khang sợ tới mức run lên. Nhớ tới kiếp trước thiếu chút nữa y đã tịnh thân cậu, nhưng lần đó chẳng qua y chỉ đùa thôi, không phải thật nha. Chẳng lẽ đến kiếp này, cậu ta sẽ trả thù mình hay sao?
Đừng như vậy, ta xin ngươi…
Thiếu Hoa đương nhiên sẽ không nghe thấy tiếng cầu khẩn van xin trong lòng y, đưa kéo xuống, ‘soạt soạt’ mấy tiếng cắt xong cái quần, lại ‘soạt soạt’ thêm mấy cái, cuối cùng cũng cứu tiểu đệ đệ đáng thương khỏi cái khóa quần.
Văn Khang vô cùng đau lòng xoa xoa.
Thiếu Hoa quay đầu qua kiểm tra: “Không sao chứ? Có cần đi bệnh viện hay không?”
Nhắc tới bệnh viện, Văn Khang lại nhớ tới cảnh bị người cầm châm đâm vào người, nếu tiểu huynh đệ mà có bất trắc gì, có một người sẽ trị được, không cần phải tới đó nữa.
Văn Khang xoe xoe đôi mắt hồ ly, ra vẻ hấp hối: “Ây da, không xong rồi, chỉ sợ huynh đệ của ta không ngẩng đầu nổi rồi!”
“Sao nghiêm trọng thế chứ, chỉ trầy chút xíu thôi mà!”
“Nếu không ngươi sờ thử xem!”
Thiếu Hoa nghi hoặc nhìn y, bà cụ ngồi cạnh híp đôi mắt già nua: “Tiểu Hoa, cháu mau xem giúp cậu ấy đi, đừng để có gì xấu xảy ra, nếu không ổn thì lập tức tới bệnh viện ngay!”
Thiếu Hoa đành phải vươn tay cầm tên nhóc vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, an ủi một chút. Bấy giờ, Văn Khang giống như bị điện giật, hồn bay tận mây xanh, một luồng khí nóng phóng xuống hạ thân. Tiểu huynh đệ vừa mới bị khóa kéo hành hạ giờ quên cả cơn đau, bừng bừng khí thế phất cờ ra trận.
Thiếu Hoa đập cho y một cái; “Rất có tinh thần, không sao cả, khỏi đi bệnh viện!”
Văn Khang khổ sở đành phải tự mình an ủi một phen, sau cùng, tiểu huynh đệ bên dưới đành phải thất vọng nằm sấp trở về.
Sau một trận tán loạn, trời cũng đã sáng hẳn. Bà cụ xuống lầu làm mấy động tác rèn luyện thân thể, còn Thiếu Hoa thì ngáp một cái: “Đúng là chưa từng thấy ai ngốc như anh, ngay cả cái quần cũng không biết mặc thế nào, hại tôi hỏng mất cả cái quần mới!”
Văn Khang bĩu môi nghe cậu oán giận.
Thiếu Hoa lại cằn nhằn không ngừng: “…Đều tại anh cả đó, trời còn chưa sáng đã làm om sòm cả lên, hại tôi ngủ không đủ giấc!”
“Hừ!” Văn Khang rất không vui, y vừa an ủi tiểu huynh đệ bị thương, vừa bảo: “Không phải ngươi cũng hại ta cả đêm ngủ không ngon đó sao?”
“Tôi làm gì mà hại anh ngủ không ngon?” Thiếu Hoa trừng y.
“Ngươi ngáy muốn sập nhà, ai mà ngủ được?”
“Anh nói bậy!” Người tự nhận là phong độ nho nhã như Thiếu Hoa đương nhiên là sẽ không chấp nhận chuyện này.
“Tất nhiên rồi, lúc ngươi ngáy, tiếng đó sẽ theo khe hở trong phòng bay ra ngoài, giống như cái tiếng mà người ta hát tuồng trong hộp đen ấy, đến mấy đoạn điệp khúc còn cao vút lên! Đáng tiếc là điệp khúc của ngươi giống y như tiếng giết heo, ngay cả chim chóc cũng sợ bỏ chạy hết!” Văn Khang tiếp tục lên án: “Nhưng nó còn chưa khủng khiếp bằng việc ngươi phóng rắm trong mơ!”
“Nè, Nè, lầu mười vốn không có chim chóc gì… Anh… Nói bậy… Vu oan… khẳng định là vu oan…” Thiếu Hoa nói không ra lời, cầm đệm lót sofa ném qua.
Văn Khang nhanh chân bỏ chạy mất.
Xuống tới dưới lầu, trước sân có rất nhiều cụ ông cụ bà đang tập thể dục. Không khí vào buổi sáng thoải mái hơn ban trưa rất nhiều, tất nhiên cũng không được tính là trong lành cho lắm. Văn Khang cảm thấy không thú vị gì cả, muốn luyện kiếm lại không có kiếm, mới đi dạo một vòng đã muốn trở về nhà nhưng y lại sợ người nào đó vẫn còn giận, sẽ lại đánh y, vì thế y đã chờ bà cụ tập thể dục xong, theo đuôi bà trở về nhà.
Về tới nhà, thấy Thiếu Hoa đã chuẩn bị xong điểm tâm: sữa đậu nành, bánh mỳ, dưa cải, trứng rán. Đơn giản, nhưng phối hợp rất ổn thỏa.
Văn Khang vào nhà bếp rửa tay, thấy bên cạnh có một cái bình gì đó, mở ra xem thì thấy có mùi thật thơm.
“Đây là thứ gì?”
Thiếu Hoa hoảng sợ chạy tới giật lấy: “Đừng nhúc nhích, đó là dầu chuối!” (香蕉水 = Hương tiêu thủy aka Dầu chuối)
“Uống ngon không?”
“Uống con khỉ, có độc đó!”
“Nhưng tối qua ngươi cho ta uống nước cam rất ngon mà, sao nước chuối lại không thể uống?” (桔子水 – Kết tử thủy aka nước cam)
“Nói không uống được là không uống được, hỏi nhiều quá làm gì!” Thiếu Hoa không thèm nói nhiều, kiểm tra lại mấy lọ bên cạnh: Dầu gội, nước rửa bồn cầu, xà phòng, sửa tắm, nước lau nhà… tất cả cậu đều lấy viết đỏ đánh dấu mấy chữ ‘Không thể ăn’, thở dài, làm cha đúng là không dễ dàng chút nào mà. Quay đầu lại thấy một hũ tương ớt đỏ chót trên đầu tủ, chớp mắt, nhe răng cười viết vào ba chữ ‘Có thể ăn’.
Dọn xong, ba người cùng nhau ăn sáng.
Thiếu Hoa vừa ăn vừa phân công việc: “Lát nữa tôi phải đến trường, anh ăn xong thì dọn dẹp sạch sẽ. Còn nữa, lấy đồ ăn ra rửa, tốt nhất là thái… À, quên mất, nhìn bộ dáng thái đồ ăn của anh nói không chừng làm chả ra cái gì. Trừng gì mà trừng? Tôi nói không đúng sao?”
Ăn xong, Thiếu Hoa khoác cặp lên, dặn thêm: “Nếu thấy buồn thì xem TV, đừng đi lung tung coi chừng lạc hoặc bị lừa mất, đừng có trừng, nhìn cái mặt ngốc của anh khả năng bị lừa bán cũng rất lớn! Nếu như đi lạc… Ờ, để tôi viết cho anh cái địa chỉ!”
Thiếu Hoa lấy bút ra, viết xuống một hàng chữ: ‘Lầu mười, lô H3, số 818,