Thiếu Hoa cảm thấy mình đang làm ăn lỗ vốn, ngoài việc mang về một tên ngốc, không biết làm gì cũng chẳng biết kiếm tiền, hơn nữa còn hỏi mấy câu hỏi khiến người ta muốn điên đầu, IQ thấp đến hộc máu, vả lại còn chọc cậu tức giận đến vậy.
Thiếu Hoa tức giận nhe nanh múa vuốt, Văn Khang lập tức giơ gối lên che lại.
Đang lúc chiến sự, chuông cửa bỗng vang lên.
Ha ha, chuông cửa reo thật đúng lúc, âm thanh cũng thật êm tai, Văn Khang lập tức chạy nhanh ra mở cửa.
Một vị khách không mời mà đến.
Một cô gái trẻ tuổi, mặc áo hở vai, váy lộ chân. Văn Khang bực bội, cái đó mà gọi là y phục sao? Giống y như mang hai miếng vải hai bên, trưng bụng ra ngoài, phía trên ngực trống rỗng. Còn cái váy nữa, đùi cũng đưa ra ngoài, tóc lại chẳng khác cái tổ chim.
Có gái có đầu tổ chim vô cùng xinh đẹp đi vào nhà, mang theo cả một mùi hương đậm đà xông vào mũi y.
Văn Khang nhíu mày, cô gái nọ trừng y một cái, bảo: “Làm gì mà nhìn chằm chằm tôi thế? Cho anh biết, anh đừng có mà thèm nhỏ dãi sắc đẹp của tôi, nếu anh muốn gây rối gì thì cũng phải tìm một chỗ không người mới được chứ!”
Vừa nghe được tiếng cô nàng, Văn Khang biết ngay đó là cô gái ở bệnh viện đã lấy châm đâm y, càng tức giận, “Hứ, cho dù ngươi có tự dẫn xác tới ta cũng không thèm, nhìn ngươi cũng giống con nhà đàng hoàng, sao lại ăn mặc đồi phong bại tục như thế?”
“Anh nói cái gì?” Cô gái kia như bị giẫm trúng đuôi, lập tức vung tay lên chuẩn bị lý luận.
Thiếu Hoa vội vã ngăn cản, rồi quay đầu qua trách cứ Văn Khang, “Đây là chị Ba Lệ, người cùng lớn lên với tôi, giờ chị ấy đang làm y tá ở bệnh viện trong trấn, chị ấy tốt lắm! Cho nên, anh đừng có vô lễ vậy nữa biết không!”
Văn Khang nhẫn nhịn, không thèm nói gì nữa.
Ba Lệ vẫn tức hồng hộc, vẻ mặt tức giận, “Tôi mặc cái gì ngay cả mẹ tôi cũng chưa nói, anh quản con khỉ! Với lại, hiện giờ có rất nhiều người mặc kiểu này! Đó là gợi cảm, biết chưa? Đồ nhà quê!”
Một cô gái không biết liêm sỉ như vậy, y cũng chẳng thèm so đo với cô ta. Văn Khang ngậm miệng không để ý tới cô gái cạnh bên.
Ba Lệ quay sang nhìn Thiếu Hoa, “Nè, em xem kiểu tóc hôm nay của chị thế nào?”
“Chị Ba Lệ của em từ nhỏ đã là mỹ nhân rồi, hiện giờ lại càng đẹp hơn nha!” Thiếu Hoa cười hì hì kéo tay cô.
Văn Khang hung hăng liếc xéo cậu một cái.
Ba Lệ nghe xong càng vui vẻ, đưa tay nhéo mặt Thiếu Hoa một cái, cười khì khì, “Biết ngay em sẽ nói vậy mà!”
Văn Khang không nhịn nổi nữa, bị kẻ khác xem thường bảo là nhà quê cũng không sao, bị Thiếu Hoa mắng cũng có thể nhịn, nhưng cái cô gái đồi phong bại tục này lại dám nhéo mặt Tiểu Hoa, hai người họ lại còn tỏ vẻ thân mật như vậy, đúng là chú có thể nhịn, thím không thể, thím có thể nhịn, ông nội lại không thể.
Văn Khang vỗ bàn đứng dậy, nhưng y không phải nói Thiếu Hoa mà là nói đầu tổ chim.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi có hiểu hay không? Ngươi dám ngang nhiên sờ mặt nam nhân, không biết thẹn là gì à?”
“Gì?” Đầu tổ chim tức điên lên chống nạnh mắng trả lại, “Cái gì mà nam nữ gầy teo không được? Bà nội anh và Tiểu Hoa đã ở bên nhau từ thuở nhỏ, từ trước tới giờ đều là như vậy! Rốt cuộc thì anh là người từ hành tinh nào rơi xuống vậy? Ăn nói bậy bạ!”
Cái gì? Họ là thanh mai trúc mã?
Văn Khang nổi giận, “Một chút phong thái thục nữ cũng không có, ngươi đi chết đi!”
Cãi cọ một lát, đầu tổ chim giận đến không nói thành lời, nổi giận đùng đùng đá cửa bỏ đi.
Thiếu Hoa khuyên can không có kết quả, lập tức quay sang trút giận lên người Văn Khang, “Anh lại nổi điên gì vậy? Mau đi xin lỗi ngay!”
“Sao ta lại phải xin lỗi chứ? Ta có sai chỗ nào đâu? Cô ta rõ ràng ăn mặc khó coi như vậy, lại còn động tay động chân với ngươi, đó cũng chẳng phải nữ nhân tốt gì!”
“Phi, thế anh có cái gì tốt chứ? Từ cái cống nào chui ra cũng không rõ, người trong thành phố này đều ăn mặc như vậy, anh có hiểu hay không?” Thiếu Hoa tức quá, đành phải hạ tối hậu thư, “Nếu anh không xin lỗi, lập tức cút ngay, tôi không nuôi anh!”
Văn Khang đáng thương, lúc trước y là hoàng đế, có bao giờ nói xin lỗi ai đâu, cho dù y có cố tình kiếm chuyện, cũng chỉ có người khác xin lỗi y thôi. Nhưng lần này vì Tiểu Hoa, y cũng đành cắn môi, nhẫn nhịn.
“Được rồi!” Văn Khang ủ rũ đồng ý.
Thiếu Hoa bấm di động, đưa cho y, “Mau xin lỗi đi!”
Văn Khang rất không cam tâm cầm điện thoại lên, “Ờ, Ba Lệ tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi ta không nên cãi nhau với cô làm gì! Ờ, ta không nên bảo cô chết đi, là ta không tốt, cô không cần bỏ đi nữa!”
Thế là hai ngày sau, Thiếu Hoa vẫn lải nhải không ngừng, “Tôi thấy anh chính là trùm gây chuyện, từ lúc gặp phải anh tôi xui xẻo không ngừng, nhất là cái miệng quạ đen ác độc của anh đó, người của cả thế giới này đều sẽ bị anh chọc tức chết…”
“Không phải ta đã xin lỗi rồi sao?”
“Như vậy mà là xin lỗi à?”
Văn Khang ngồi trên sô pha uất ức bĩu môi, tự hỏi không có gì không ổn nha, sao lại chọc bọn họ tức chết chứ? Chẳng qua y chỉ ăn ngay nói thật thôi, một cô gái ăn mặc như vậy không phải đồi phong bại tục thì còn gọi là gì? Nếu là ở kiếp trước của y, ai dám ăn mặc như vậy ra ngoài, nhất định sẽ bị mọi người đánh chết. Với lại, không phải y đã xin lỗi rồi sao? Y là hoàng đế chí tôn vô thượng, có từng nói xin lỗi với ai đâu chứ? Y cũng vì nể mặt Thiếu Hoa mới chịu hạ mình thế thôi, vậy mà cậu ta còn không biết cảm kích.
Đúng là oan nha.
“Anh nhìn ra cửa làm gì? Có nghe tôi nói gì không?” Người nào đó đang tiến hành giáo dục tư tưởng chính trị tỏ vẻ bực bội.
“Ta nhìn xem bên ngoài có tuyết rơi không?”
“Cái gì? Anh