Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư

C120: Chương 120


trước sau

Ngày hôm sau, Diễm Tinh đến Ellie một chuyến vì chuyện đơn hàng kia.

Lúc này 3 người Vy Vân, Vy Hân và Trình Tuyết đều đã có mặt.

"Chúng ta nói về đơn đặt hàng này đi." Diễm Tinh thấy mọi người đã tập hợp đầy đủ, cũng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề chính.

"Đơn đặt hàng lần này yêu cầu không quá khó nhưng thời gian rất gấp. Vậy mọi người có ý kiến gì không?" Diễm Tinh ngồi trên ghế, nhìn 3 người đang ngồi ở dưới hỏi.

"Tiểu thư, tôi có cảm giác người đặt đơn hàng này mục đích không đơn thuần. Có khả năng là bên đối thủ cạnh tranh." Vy Vân nghiêm túc nói.

"Em cũng nghĩ tới khả năng này. Nhưng chúng ta không thể bỏ đơn hàng này. Nếu là do bên đối thủ cạnh tranh đưa tới, vậy nếu không làm họ sẽ có rất nhiều cách gây lên sóng gió. Em không thích phiền phức. Còn nếu thật sự chỉ là đơn đặt hàng đơn thuần, chúng ta cũng không nên bỏ lỡ. Hiện tại danh tiếng của Ellie đang trên đà phát triển, chúng ta cũng cần xây dựng thêm lòng tin đối với khách hàng." Diễm Tinh gật đầu nói.

"Vâng." Ba người đồng thanh đáp.

"Vậy bộ trang phục này chúng ta nhận, nhưng cần cần phải hỗ trợ lẫn nhau. Mọi người có ý kiến gì không?" Diễm Tinh hỏi.

"Theo tôi thấy, Trình Tuyết có nhiều ý tưởng độc đáo, vậy hay là để cô ấy cùng tiểu thư phụ trách chính đơn đặt hàng lần này. Còn tôi và Vy Hân, sẽ phụ trách vải vóc đá quý trang trí và phụ tiểu thư cùng Trình Tuyết. Tôi nghĩ nếu như vậy chúng ta có thể hoàn thành đúng hạn." Vy Vân ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng.

Diễm Tinh gật đầu: "Chị Hân Hân, chị Tiểu Tuyết, hai chị có ý gì khác không?"

"Dạ, chúng tôi không có." Vy Hân và Trình Tuyết trả lời.

"Được, vậy chúng ta sẽ làm theo kế hoạch này của chị Vy Vân. Vậy từ ngày mai, Tiểu Tuyết, chị đến Hạo Tinh cùng em bàn ý tưởng về bộ trang phục. Nội trong ngày mai bắt buộc phải phác thảo được bộ trang phục rồi đưa cho bên khách hàng xem xét. À, trong quá trình chế tác ra bộ trang phục này, tất cả mọi việc đều phải được ghi hình lại, một khâu cũng không được bỏ sót." Diễm Tinh nói.

"Vâng, tiểu thư." Ba người Vy Vân đồng thanh đáp. Họ hiểu được cách làm này của tiểu thư. Chỉ cần quay lại toàn bộ quá trình thiết kế và chế tác, dù cho bộ trang phục này là bên đối thủ cạnh tranh đưa tới cũng sẽ không sợ.


Trong căn phòng có tông màu đen làm chủ đạo.

"Thiếu gia, bên Ellie đã nhận lấy đơn đặt hàng này rồi ạ."

"Tốt lắm. Tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc người con gái có thể lọt được vào mắt Tần Phong có bao nhiêu bản lĩnh." Người đàn ông ngồi ngược sáng, không nhìn rõ được gương mặt. Chỉ thấy người đó từ từ cong môi lên một nụ cười chết chóc.

Từ đám cưới của Chu Thiên Ân tới thời điểm hiện tại đã là 5 ngày. Cô ta bị nhốt trong căn biệt thự kia, một bước cũng không được ra ngoài. Hai hôm nữa sẽ là ngày cô ta phải đi ra nước ngoài.

Chu Thiên Ân vẫn nhớ như in lời nói của Chu Thiên Tâm hôm đó. Cô ta nói rằng chúc cô có thể bình an mà ra nước ngoài. Chu Thiên Ân trong lòng dâng lên một nỗi sợ vô hình. Mẹ Chu tới thấy con gái tinh thần hoảng loạn thì rất buồn. Nhưng cũng không còn cách nào khác, bà chỉ có thể tiến lên khuyên nhủ Chu Thiên Ân: "Ân Ân, con cố gắng ra nước ngoài mấy năm. Đợi chuyện bên này lắng xuống, mẹ sẽ tìm cách đưa con trở về. Cha con nói vậy thôi nhưng trong lòng vẫn thương con lắm, sắp xếp cho con người ở bên đó đều là chọn những người tốt nhất."

"Mẹ...con có thể không đi không? Mẹ, mẹ giúp con được không, con sợ!" Chu Thiên Ân ôm lấy mẹ mình gào khóc.

"Yên tâm, mẹ sẽ sang đó thăm con thường xuyên. Con lánh mặt ở đây, đợi Thẩm gia và Giản gia nguôi ngoai, chúng ta sẽ lại đón con về." Mẹ Chu nghĩ rằng con gái không muốn xa nhà, liền an ủi nói.

"Mẹ, không đâu. Nếu bây giờ con đi, sợ rằng sẽ không thể trở về được nữa." Chu Thiên Ân khóc nấc lên nói.

"Ân Ân, con nói vậy là có ý gì?" Mẹ Chu nghe thế liền hốt hoảng nói.

Chu Thiên Ân biết lúc này mình không thể giấu diếm được nữa, bèn đem chuyện mình cho người đâm Mạn Nhu nói ra.

Mẹ Chu lúc này cũng không thể giữ được bộ dáng bình tĩnh nữa: "Con...sao con lại hồ đồ như vậy!"

"Mẹ, con thật sự không biết họ vì sao có thể tra ra được. Ngày đó con đã xử lý gọn gàng mọi việc." Chu Thiên Ân ấm ức nói.

"Con coi người nhà họ Giản đều là người ngốc hay sao? Huống hồ còn có nhà họ Triệu ở đó. Sao có thể không tra được chút manh mối nào chứ! Con...thật hồ đồ mà." Mẹ Chu hoảng hốt nói.


"Nếu như vậy, chuyện trong tiệc cưới chính là do họ sắp xếp. Sao đến bây giờ con mới nói cho mẹ chuyện này chứ!"

"Mẹ, con không muốn đi ra nước ngoài đâu. Mẹ có thể xin cha cho con ở lại được không? Con ở lại đây cũng được, ở lại tòa biệt thự này cũng được. Chỉ cầu cha mẹ đừng đưa con ra nước ngoài. Nếu không, e rằng con cũng không còn cách nào trở về được nữa." Chu Thiên Ân lúc này bộ dáng nhếch nhác thảm hại, làm gì còn dáng vẻ cao ngạo như ngày thường chứ.

"Không được..." Mẹ Chu ngẫm nghĩ một hồi rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Mẹ..." Chu Thiên Ân thấy mẹ mình nói vậy, hai mắt mở lớn như không thể tin.

"Con bình tĩnh lại nghe mẹ nói đã. Nếu con ở lại trong nước, vậy sẽ còn nguy hiểm hơn. Con quên là bên cạnh Triệu Diễm Tinh còn có Tần thiếu à. Con sai người đâm bạn cô ta như vậy, Triệu Diễm Tinh không phải người dễ dàng bỏ qua, huống hồ còn có Tần thiếu bên cạnh giúp sức. Nếu con ở lại, e rằng họ sẽ dễ dàng hành động hơn. Ra nước ngoài vẫn phải ra, nhưng thời gian và địa điểm chúng ta sẽ thay đổi." Sau khi suy nghĩ mẹ Chu rốt cuộc đưa ra chủ ý này. Nếu để con gái ở lại trong nước, chắc chắn con gái sẽ không thể quanh minh chính đại trở về nhà. Chỉ có thể bị nhốt trong biệt thự này hay đưa ra ngoại ô, như vậy càng tạo điều kiện cho bên Triệu Diễm Tinh.

Chu Thiên Ân sau khi nghe mẹ nói cũng từ từ bình tĩnh lại. Mẹ nói không sai, nếu bây giờ cô ở lại trong nước vậy chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Cô ta nín khóc nhìn mẹ mình nói: "Vậy hiện tại chúng ta nên làm thế nào ạ?"

"Ngày mai mẹ sẽ tìm một người có dáng dấp giống với con tới. Con cùng cô ta hoán đổi, rồi mẹ sẽ chuyển chuyến bay của con lùi xuống 1 giờ. Ngày kia cô gái đó sẽ đóng giả con đi ra nước ngoài trước. Chỉ cần bịt kín mặt, chắc chắn sẽ không có ai nhận ra con. Bên hãng hàng không mẹ tự khắc có cách khiến con thông qua. Địa điểm có lẽ sẽ phải chuyển tới nơi khác." Mẹ Chu bình tĩnh nắm tay con gái nói.

Chu Thiên Ân gật đầu, lại rơi nước mắt nói: "Vâng."

Hôm sau, Trình Tuyết đã có mặt tại Ellie cùng Diễm Tinh phác thảo bộ trang phục lên giấy. Hai cô gái làm việc đến tận chiều tối mới xong bộ trang phục. Bộ trang phục này được làm theo kiểu đầm đuôi cá lệch một bên, màu chủ đạo là màu vàng và màu đỏ. Phần ngực và ngang eo được đính đá quý màu vàng và đỏ. Trên bộ trang phục được viền và tạo hình giống chim phượng hoàng. Tà váy sau từ bắp chân trở xuống được gắn lông vũ màu đỏ, điểm xuyết một ít phần lông vàng. Trình Tuyết sau khi nhìn bản phác thảo này không khỏi cảm thán. Làm việc với tiểu thư, hiệu quả rất cao. Chiếc vày như vậy mà bên khách hàng còn chê, cô chắc chắn sẽ cầm dao đi chém người đó!

Sau khi hoàn thành, Diễm Tinh để Trình Tuyết cầm bản phác thảo trở về đưa cho Vy Vân để Vy Vân gửi cho bên khách hàng xem qua. Diễm Tinh cả tối hôm qua nghĩ tới bộ trang phục này, ngủ không đủ giấc. Hôm nay

cô làm việc cả ngày, trưa cũng chỉ ăn một chút bánh ngọt lót dạ. Hiện tại cả người mệt tới mức cái gì cũng không muốn làm. Cô nằm rạp trên ghế sofa trong phòng, chẳng mấy chốc đã ngủ quên mất.

Trong lúc mơ màng, cô cảm giác được người mình được nâng lên. Một vòng ôm vững chắc bao bọc lấy cả người cô. Diễm Tinh hé mắt, nhìn thấy người đang ôm mình là ai thì cười nhẹ, lại tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Tần Phong vốn muốn tới đón cô đi ăn. Nhưng khi gọi điện cho cô lại không thấy cô nghe mà người nghe là Tiểu Mỹ. Biết được cô làm việc cả ngày mệt mỏi nên hắn mới lên văn phòng của cô ôm cô về.


Nhìn cô vợ nhỏ ngủ say trong lòng, Tần Phong nhu hòa cười, hôn lên trán cô một cái. Đem cả người Diễm Tinh bao bọc lại rồi đưa cô về nhà.

"Tinh Nhi, dậy ăn tối rồi tiếp tục ngủ." Diễm Tinh đang ngủ thì có một giọng nói vang lên bên tai. Nhưng cô căn bản rất buồn ngủ theo bản năng ôm lấy người trước mặt lẩm bẩm nói: "Phong, em chỉ muốn ngủ."

Tần Phong thấy cô ôm cổ mình, miệng còn ậm ừ mấy tiếng. Máu nóng trong người lại dồn lên, Tần Phong thở dài, đem cô gái quấn người hắn như con bạch tuộc ra. Nhắm đúng đôi môi anh đào đang hé mở kia của cô hôn xuống. Diễm Tinh bị hôn đến tỉnh ngủ.

Lúc ý thức quay về, cô nhìn Tần Phong ai oán, vì vừa ngủ dậy mà giọng nói ngái ngủ rất giống nũng nịu: "Anh đáng ghét, lần nào cũng là chiêu này!"

"Anh gọi em không chịu dậy, chỉ có thể dùng chiêu này." Tần Phong cười nhẹ, hôn phớt lên môi cô một cái nữa rồi nói.

"Trưa nay em ăn ít, hiện tại dậy ăn tối xong lại ngủ tiếp." Tần Phong cũng chẳng đợi cô đồng ý đã đem người Diễm Tinh bế lên, đưa cô xuống phòng ăn.

Dì Trần đã sớm đợi hai người ở bên dưới. Nhìn thấy Tần Phong ôm Diễm Tinh xuống nhà, dì Trần cười nhẹ, cũng tự giác đi xuống để hai người họ được tự nhiên. Thật ra người không được tự nhiên chỉ có một mình A Tinh, còn về Tần Phong, hắn căn bản không quan tâm tới ánh mắt của người khác. Bà còn nhớ lần đầu tiên Tần Phong bế Diễm Tinh xuống nhà, còn dỗ dành cô ăn cơm, mắt người làm xung quanh suýt nữa rơi hết. Cũng vì như thế nên Diễm Tinh lại càng ngượng ngùng. Vì vậy sau ngày hôm đó, Tần Phong hạ lệnh không cho phép ai vào quấy rầy hai người họ khi ăn cơm.

Diễm Tinh được Tần Phong bế vào phòng ăn. Lúc này cơn buồn ngủ của cô đã lập tức bay sạch, nhìn đồ ăn ngon trên bàn bắt đầu động đũa. Cả ngày hôm nay cô chỉ có mấy miếng bánh trong bụng, hiện tại thấy đồ ăn, bụng đã bắt đầu lên tiếng.

Tần Phong ngồi bên cạnh thấy cô ăn cơm, dù động tác tao nhã nhưng lại rất nhanh, hắn hơi nhíu mày. Rốt cuộc là bận đến mức nào lại bị đói thành như vậy.

"Tinh Nhi, lần sau đừng bỏ bữa." Tần Phong lấy một miếng thịt cua gắp đến bên miệng cô, đau lòng nói.

Diễm Tinh ăn miếng thịt trên đũa hắn, cười nhẹ: "Vâng."

Ăn uống xong xuôi rốt cuộc Diễm Tinh cũng khôi phục lại tinh lực. Cô cùng Tần Phong ra phòng khách ngồi nghỉ ngơi.

Tần Phong một tay ôm eo cô nói: "Hôm nay, Chu phu nhân dẫn theo một cô gái tới biệt thự Chu Thiên Ân đang ở."

"À." Diễm Tinh cong môi, à một tiếng sau đó nói tiếp: "Vậy chúng ta cứ để cho họ hoàn thành mong muốn, anh thấy sao?"


"Được." Tần Phong áp trán mình vào trán cô, cười sủng nịnh nói. Chỉ cần cô muốn, hắn đều có thể đáp ứng.

"Phong ca ca, cảm ơn anh." Diễm Tinh mỉm cười, ôm mặt Tần Phong hôn một cái lên má hắn. Tần Phong đối với cô thật sự rất rất tốt!

"Cảm ơn như vậy, có phải chưa đủ thành ý hay không?" Tần Phong cười gian, nhìn thẳng vào mắt cô.

Diễm Tinh ở cùng hắn đã lâu, sao có thể không biết hắn nghĩ gì. Nét mặt cô hơi thay đổi sau đó cười cười nói: "Vậy anh muốn thế nào?"

"Em không rõ sao?" Tần Phong nghe cô nói vậy, khóe môi cong lên hôn Diễm Tinh một cái, khàn giọng nói. Tay hắn vuốt ve đôi môi non mềm, hơi dùng sức ấn xuồng.

Diễm Tinh chớp chớp mắt nói: "Vậy, phải đợi em tắm xong đã." Bộ dáng lúc này của cô phải nói là vô cùng quyến rũ.

Gân xanh trên trán Tần Phong nhảy lên: "Anh giúp em!"

"Không, hôm nay em muốn tự tắm. Anh ở bên ngoài đợi em đi." Nói xong, chưa đợi Tần Phong nói thêm cô đã chạy lên phòng.

Tần Phong bật cười, nhìn cô vợ nhỏ lớn gan trêu chọc hắn nhưng tai cô lại bán đứng cô, đã ửng đỏ một mảng rồi. Tần Phong tao nhã đứng dậy, từng bước đi lên phòng.

Lúc sau, khi Diễm Tinh đã ra bên ngoài, đầu tóc cô đã được sấy khô. Trên người cô mặc chiếc áo sơ mi đen của Tần Phong. Da thịt trắng nõn mịn màng sau lớp áo đen càng nhìn càng mê người. Tần Phong nhìn cô không chớp mắt, đây là lần đầu tiên cô vợ nhỏ chủ động lấy lòng hắn như vậy.

Diễm Tinh cười nhẹ đi đến bên giường, hạ người xuống, cả người cô nằm trên người Tần Phong. Bàn tay nhỏ bé học theo động tác của Tần Phong vẫn thường làm, đốt lửa trên người hắn. Đôi môi nhỏ nhắn non mềm chạm nhẹ vào môi Tần Phong, rồi vòng đến tai hắn thổi khí: "Phong...em cảm ơn như thế này...thành ý đã đủ chưa?"

Giọng nói của cô lúc này mang theo dụ hoặc cùng tình ý, làm cho lý trí của Tần Phong gần như không còn. Hắn túm lấy gáy cô đem mặt Diễm Tinh đối diện với mình, đôi mắt tràn đầy dục vọng nhìn cô vợ nhỏ, khàn đục nói: "Rất tốt." Nói xong hắn nhanh chóng phủ lấy đôi môi kia. Tay Tần Phong cũng gấp gáp lướt vào trong chiếc áo sơ mi vốn vì động tác của Diễm Tinh mà bị xê dịch lên bắp đùi mềm mại. Không khí trong căn phòng ngày càng nóng. Nhưng động tác của Tần Phong bỗng nhiên bị Diễm Tinh chặn lại.

Cô ngẩng đầu lên, hơi thở có chút gấp gáp cười gượng hai tiếng, bất đắc dĩ nói: "Phong...em hôm nay bà dì đến thăm, cho nên không thể làm anh hoàn toàn vừa ý được rồi." Nói xong, cô không để ý đến sắc mặt cứng ngắc của Tần Phong mà nhổm người dậy, chạy mất. Tần Phong ngây người nhìn cô gái vừa rồi còn đang chọc ghẹo hắn, hiện tại chạy rồi, hai mắt hắn đỏ rực, bật cười thành tiếng. Tốt lắm, cô gái này học được cách giở trò vô lại rồi, còn là dùng trên người hắn.

Tần Phong ngồi thẳng người dậy, khóe miệng nhếch lên, đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên. Là tin nhắn của Diễm Tinh gửi tới: "Hôm nay thân thể em không tiện. Em sẽ ngủ ở phòng cho khách. Ngủ ngon nha, yêu anh!" Đằng sau tin nhắn còn kèm theo mấy hình trái tim màu đỏ rất to.

Khóe môi Tần Phong giật giật. Khoảng 2 phút sau hắn từ giường đứng lên, chỗ quần áo bị Diễm Tinh kéo đến xộc xệch được chỉnh trang lại, rồi Tần Phong thản nhiên đi ra khỏi phòng. Từng bước chân nhẹ nhàng tiến đến căn phòng dành cho khách mà Diễm Tinh đang trốn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện