Sau khi nói chuyện với Hạo Hiên xong Diễm Tinh quay về phòng của mình.
Nhưng cô ngủ không được.
Lăn qua lộn lại một hồi vẫn không thể ngủ, Diễm Tinh quyết định đứng dậy làm tiếp bộ trang phục dạ hội kia.
Vì cô không có nhiều thời gian ở văn phòng cho nên cô cùng Vy Vân chia nhau ra làm, cô mang phần việc của mình về nhà để tiện cho thời gian của cô.
Sáng hôm sau cô cùng các anh phải thay mặt Triệu Gia đến buổi lễ khánh thành của Thẩm Thị, sau lễ khánh thành chính là một buổi tiệc nhỏ.
Hôm nay Diễm Tinh mặc một bộ dạ hội màu đỏ bó sát cơ thể tôn lên vòng eo mảnh khảnh và nước da trắng ngần.
Mái tóc của cô được tạo thành kiểu tóc búi rối thấp, còn kèm theo phụ kiện kẹp tóc màu đỏ đính đá quý.
Cả người Diễm Tinh quyến rũ đến lạ thường.
Cô cùng hai anh phải đến đó rất sớm.
Cô nhìn đông nhìn tây một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy Diệu An trong đám người kia.
Diễm Tinh cười tươi, xách váy nhẹ nhàng bước đến cạnh Diệu An.
"An An!"
"A Tinh, cậu đến rồi à?" Diệu An thấy Diễm Tinh đến tâm trạng lập tức tốt lên.
Cô vừa đến đây, mới kịp nhìn xung quanh một chút chưa thấy hai cô bạn của mình đâu liền có chút chán nản.
"Tớ cũng vừa đến, Nhu Nhi còn chưa thấy đâu cả." Diễm Tinh gật đầu, nhìn xung quanh thêm một vòng khó hiểu nói.
Bình thường mấy việc liên quan đến Thẩm Thị không phải Nhu Nhi đều rất cần mẫn sao.
Hôm nay thế nào còn đến muộn hơn cả hai cô nữa.
Diệu An đương nhiên cũng thấy điều bất thường, lắc đầu tỏ ý không biết.
Hôm nay Diệu An mặc một chiếc váy dạ hội màu ngọc bích, tay áo dài được xẻ từ vai xuống, tóc được tết lệch một bên, trên đầu là chiếc cặp tóc màu trắng nhỏ nhắn, thanh cao lại không vơi đi nét quyến rũ.
Hai cô gái bên này luận gia cảnh và dung mạo đều thuộc hàng top.
Lại còn chưa có hôn sự trong người, thật sự quá tốt.
Không ít vị ở đây đều nhắm hai cô gái này làm vị hôn thê cho con trai nhà mình.
Nhưng Diễm Tinh thì ít người dám đến làm quen, chưa nói vị Bùi thiếu kia ngỏ lời còn có vị đại phật Tần thiếu trấn giữ vì vậy mục tiêu của họ hầu hết đổ dồn vào Diệu An.
Diễm Tinh trong lúc không biết lại tránh được không ít phiền toái.
Một lúc sau Bùi Bảo Nhi và Bùi Việt cũng đến.
Hiện tại ở thế hệ này, hầu như toàn là các thiếu gia cùng tiểu thư thay mặt gia tộc đến những buổi tiệc như này.
Bùi Việt nhìn Diễm Tinh đang đứng nói chuyện bên này, hai mắt sáng ngời.
Anh quay sang nhìn Bùi Bảo Nhi nói: "Chị, em sang kia một chút."
Bùi Bảo Nhi theo ánh mắt của Bùi Việt, thấy Diễm Tinh cả người nổi bật đứng bên kia, mày đẹp khẽ nhíu giọng nói lộ ra phần nghiêm túc: "Không phải chị đã nói với em rồi sao?"
"Chị, em hiểu, nhưng bọn em vẫn là bạn mà.
Với lại Bùi Triệu hai gia tộc qua lại không ít, quen biết đều được mọi người nói đến.
Nếu hiện tại thờ ơ không phải sẽ rắc rối sao." Bùi Việt không cho là đúng nói.
Bùi Bảo Nhi thấy em mình nói nghiêm túc, trong mắt cũng không có ý gì khác lại cảm thấy lời nói của Bùi Việt quả thật có lý liền quăng cho em mình ánh mắt: "Chớ làm bậy!" Sau đó gật đầu, để Bùi Việt sang bên kia.
Diễm Tinh cùng Diệu An đang nói chuyện, Bùi Việt đằng sau đã tiến đến chào hỏi: "A Tinh, Mã tiểu thư."
"Việt ca!"
"Bùi thiếu!"
Diễm Tinh và Diệu An thấy người đến liền cười chào hỏi.
Bùi Việt cười nhìn Diễm Tinh và Diệu An rồi hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy, có thể cho tôi tham gia với không."
Diệu An vẫn giữ nét cười trên môi, lịch sự nói: "Tất nhiên là được rồi, buổi lễ còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu.
Chúng tôi cũng đang buồn chán đây, thêm Bùi thiếu nói chuyện cùng vậy sẽ đỡ hơn."
"Rất vui khi được nói chuyện với hai vị tiểu thư xinh đẹp." Bùi Việt cười tiếp lời.
Ba người lại trò chuyện với nhau, nhưng vì có Bùi Việt ở đây nên Diễm Tinh và Diệu An không nói được nhiều chuyện riêng.
Lúc sau, Diễm Tinh đang nghe Bùi Việt nói đến khoảng thời gian anh du học ở Pháp, cảm giác nơi đó rất hay.
Cô tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, số lần ra nước ngoài ít đến thảm thương.
Chính là vì sức khỏe cô quá kém, đó cũng là lý do vì sao cô không đi du học giống hai anh trai.
Hiện tại sức khỏe cô hồi phục khá tốt, bác sĩ cũng nói đã không có vấn đề gì nữa.
Cô mong muốn đi được nhiều nơi hơn, bù lại những năm tháng không được đi đây đi đó của cô.
Chính lúc đang hăng say nghe Bùi Việt kể chuyện, đằng sau lưng Diễm Tinh bỗng vang lên giọng nói âm trầm lạnh lẽo: "Chào mọi người!"
Giọng nói này rất quen, Diễm Tinh quay đầu lại, thấy gương mặt có vẻ không vui của Tần Phong.
Dù cô đối với Tần Phong quen biết từ bé, nhưng mỗi lần nhìn thấy bản mặt này của hắn, da gà không tự chủ được nổi lên.
Diễm Tinh giương lên một nụ cười 7 phần giả với Tần Phong, khẽ gọi: "Phong ca ca."
Ánh mắt hắn chuyển đến gương mặt tươi cười kia của cô, hôm nay là buộc tiệc cho nên Diễm Tinh trang điểm rất cầu kì.
Cô rất xinh đẹp, khi được trang điểm vẻ đẹp đó lại càng kinh diễm.
Nhưng nhớ lại hình ảnh vừa rồi cô nhìn Bùi Việt đến mắt không chớp, tròn lòng Tần Phong lại trùng xuống.
Nhìn Bùi Việt thì như vậy, nhưng sao khi nhìn đến hắn cười còn khó coi hơn khóc? Hắn đáng sợ vậy à?
Bùi Việt sau khi được chị mình nói chuyện, biết Tần Phong đối với A Tinh cũng giống mình, trong lòng không khỏi dâng lên cảnh giác.
Anh không sợ Tần Phong, thứ mình muốn mình phải tự tay đoạt lấy.
Dù có là Tần Phong hay ai thì anh cũng sẽ không sợ.
Anh chỉ sợ A Tinh bị Tần Phong lung lay.
Cho nên vì suy nghĩ này, Bùi Việt tiến lên thêm một bước, cười chào hỏi: "Tần thiếu, rất vui được gặp anh."
Tần Phong dời ánh mắt từ người Diễm Tinh sang Bùi Việt.
Bốn mắt chạm nhau dù hai người đều bình tĩnh nhìn đối phương nhưng trong ánh mắt giống như ẩn giấu một con dã thú, chỉ cần đối phương cử động liền đem con dã thú kia ra cắn xé.
Tần Phong con môi nhưng không duỗi tay ra: "Bùi thiếu."
Diễm Tinh cùng Diệu An bị bầu không khí kỳ lạ này làm có chút hít thở không thông.
Diệu An nhíu mày nhìn hai