Diễm Tinh bị ánh mắt của Tần Phong nhìn đến mất tự nhiên.
Cô cúi đầu, ho nhẹ một tiếng: "Cái đó, anh nhìn em làm gì."
Tần Phong lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ có bộ dáng này không nhịn được trêu đùa cô thêm chút.
Hắn bước thêm một bước đến gần Diễm Tinh cúi đầu xuồng cười gian nói: "Sao vậy, tôi không được nhìn?"
Diễm Tinh ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, đưa tay ngọc lên đẩy hắn ra xa một chút.
Vừa rồi khi hắn nói chuyện hơi thở hắn phả vào mặt cô khiến mặt cô có chút ngứa vừa đẩy vừa nói: "Sao em dám không cho Tần thiếu nhìn chứ."
Tần Phong thuận theo lực đẩy của cô đứng thẳng dậy một chút nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn giữ nguyên.
"David muốn gặp trực tiếp em để nói chuyện về bản thiết kể.
Ông ấy hỏi em có thể hoàn thành bản thiết kế trước tháng 11 không?" Hắn thấy cô như vậy cũng không trêu chọc nữa, đạm cười nói.
"A thật sao." Diễm Tinh nghe đến chuyện này, cáu giận vừa rồi cũng bay mất, mang theo mấy phần hào hứng hỏi Tần Phong.
"Ừ, cho nên nếu em hoàn thành xong sớm, tôi sẽ cùng em đi gặp ông ấy." Tần Phong gật đầu xác nhận với cô.
"Được, em làm cũng sắp xong rồi.
Đến lúc đó hẳn sẽ kịp.
Nhưng mà còn Tần Thị, anh đi như vậy không vấn đề gì chứ?" Diễm Tinh đương nhiên vui vẻ.
Cô đây kiếp trước đến khi có khả năng ra nước ngoài lại chỉ đi được có vài lần, kiếp này sao không tận dụng đi cho tốt.
"Thời điểm đó tôi cũng phải sang Mỹ để kiểm tra chi nhánh bên đấy, có thể đưa em đi."
Diễm Tinh đương nhiên vui vẻ.
Có Tần Phong đi cùng, cô đối với nay đấy cũng sẽ yên tâm hơn.
Diễm Tinh cười tươi gật đầu nhìn Tần Phong: "Vậy anh sắp xếp thời gian cùng công việc rồi nói với em, thời gian của em đều ổn.
Chiếc váy đó, sẽ thiết kế xong trong tuần này."
Tần Phong gật đầu, muốn nói gì tiếp với cô thì Jason từ đằng xa đi lại, nói với hai người: "Thiếu gia, Triệu tiểu thư buổi lễ khánh thành sắp bắt đầu rồi ạ."
Tần Phong và Diễm Tinh nghe vậy đồng thời quay đầu.
Tần Phong gật đầu, nói với Diễm Tinh: "Chúng ta đi thôi.
Không cần quá sức, còn 3 tuần nữa mới đến tháng 11."
Diễm Tinh hiểu ý hắn cũng cười nhẹ nói: "Vâng."
Hai người sánh vai cùng nhau đi ra bên ngoài.
Khi ra bên ngoài cô cũng mới thấy Mạn Nhu.
Nhưng trông thần sắc Mạn Nhu không được tốt lắm, hốc mắt còn hơi hồng hồng, giống như vừa mới khóc!
Diễm Tinh nhìn Mạn Nhu sau đó không nói hai lời bước đến cạnh cô ấy, mỉm cười giống như mình cái gì cũng chưa biết.
"Nhu Nhi, cậu đến rồi.
Sao hôm nay đến muộn vậy?"
Sau đó cô khẽ nói bên tai của Mạn Nhu: "Cậu không sao chứ?"
Mạn Nhu nghe cô nói vậy cười yếu ớt gật đầu: "Tớ đến rất sớm đó, chỉ là lúc đó có việc phải đi một lát.
Lúc quay lại lại chỉ có An An, tớ còn tưởng cậu đến muộn đấy." Nói xong cô khẽ lắc đầu một cái ám chỉ mình không có vấn đề gì.
Sau đó ánh mắt lại nhìn lên bục cao trên kia, khóa hình bóng của một người vào trong tầm mắt.
Thẩm Tử Mặc đứng bên trên cùng cha mẹ mình, thấy Mạn Nhu dùng ánh mắt yêu thương dịu dàng như vậy nhìn mình, trong lòng không khỏi tăng thêm phần áy náy, nhưng rất nhanh ánh ta rời mắt đi.
Buổi lễ khánh thành diễn ra hết sức suôn sẻ.
Sau đó những vị khách mời có mặt tại đây được mời vào khuôn viên phía sau để dự tiệc.
Trong giới thượng lưu, hai ngày một tiệc nhỏ ba ngày 1 tiệc lớn là chuyện bình thường.
Diễm Tinh đối với những bữa tiệc như vậy hầu hết là không hứng thú.
Cô cùng với An An và Mạn Nhu đi ra một góc tám chuyện.
Thỉnh thoảng có một vài người cũng đến bắt chuyện với các cô, ba cô cũng vui vẻ trò chuyện.
"Nhu Nhi, lúc nãy tớ thấy sắc mặt cậu không được tốt, không sao chứ?" Diệu An nhìn Mạn Nhu, quan tâm hỏi.
"Không sao đâu.
Khi nãy tớ cùng Chu Thiên Ân có chút xích mích nên mới có biểu cảm như vậy." Mạn Nhu lắc đầu tỏ vẻ không có gì, những cô đơn trong mắt cô sao qua khỏi Diễm Tinh cùng Diệu An.
Chu Thiên Ân gì chứ, Mạn Nhu bình thường không phải người dễ bắt nạt.
Chuyện khiến cậu ấy thành ra như vậy chỉ có thể liên quan đến Thẩm Tử Mặc, hoặc là giữa Chu Thiên Ân cùng Thẩm Tử Mặc có chuyện gì đó mới khiến Mạn Nhu trở nên như vậy.
"Có liên quan đến Thẩm Tử Mặc sao?" Diễm Tinh nhẹ hỏi.
Mạn Nhu cũng không muốn dấu hai người bạn của mình cười khổ gật đầu.
Sau đó cô lại ngẩng đầu lên nói: "Nhưng chuyện này tớ sẽ tự giải quyết, các câu yên tâm.
Giản Mạn Nhu tớ đâu phải người dễ ức hiếp như vậy."
"Ha, cậu thôi đi.
Đúng là Giản Mạn Nhu cậu không dễ chọc, những hễ là chuyện liên quan đến cái tên ngựa đực kia cậu rất nhanh chóng trở thành một người dễ bắt nạt." Diệu An khinh thường nhìn Mạn Nhu một cái, không khỏi châm chọc đôi lời.
Mạn Nhu bị bạn thân của mình nói thẳng như vậy, quay mặt trừng mắt với Diệu An: "Cậu nhé, đừng tưởng là bạn nên tớ không dám làm gì cậu." Sau đó cô quay sang Diễm Tinh tủi thân nói: "A Tinh, cậu xem, An An lại bắt nạt tớ."
Diễm Tinh nhìn cảnh này, ý cười trên môi phải cố nén xuống, tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Hmmm, An An..." Mạn Nhu mỉm cười, đắc ý nhìn về phía Diệu An giống như muốn nói: "An An, cậu xem, A Tinh vẫn là bênh vực tôi." Nhưng ngay lập tức vẻ đắc ý đó của Mạn Nhu bị vâu nói đằng sau của Diễm Tinh dập tắt.
"Tớ đồng ý với cậu."
Nụ cười trên mặt Mạn Nhu cứng đờ, nếu không phải địa điểm này không đúng, cô sẽ không ngần ngại lao lên đánh hai cô bạn thân của mình một cái.
Mạn Nhu thở phì phò lườm Diễm Tinh rồi cầm cốc nước trên bàn bắt đầu uống.
Hai con người này rõ ràng không phải bạn thân của cô, hừ.
Diễm Tinh bị bộ dáng của Mạn Nhu chọc phì cười.
Diệu An thì rất không khách khí bồi thêm một câu: "Uống từ từ thôi, chốc sặc tớ cũng không biết đi đâu tìm Thẩm Tử Mặc cho cậu."
Mạn Nhu bị chọc tức, ngay sau đó dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Diệu An: "Bữa tiệc kết thúc, cậu chết với tớ."
"Mã Diệu An tớ rất mong chờ." Diệu An không thèm để ý đến ánh mắt kia của Mạn Nhu, tiếp tục con đường trêu chọc bạn mình.
Ba cô gái cứ như vậy vì những câu nói trêu chọc nhau, chuyện không vui liền quẳng ra sau đầu, cười đùa vui vẻ.
Nhưng ba cô không thể ngờ rằng, mình ngồi yên ở góc bên này nói chuyện lại vẫn có người muốn đến gây sự.
Mà người đó lại vừa xuất hiện trong câu chuyện của ba cô gái.
Diễm Tinh giật giật khóe môi, nhìn gương mặt trát đầy son phất trước mắt mình thầm nuốt nước bọt.
Thẩm Tử Mặc nếu thật sự có gì với vị này thì khẩu vị đúng là quá mặn rồi.
Cô là con gái nhìn còn chịu không được muốn tránh xa.
Chu Thiên Ân vừa nãy tình cờ nhìn lướt qua đây.
Thấy bộ dáng Mạn Nhu vui vẻ như vậy, giống như việc xảy ra lúc nãy đối với cô một chút cũng không ảnh hưởng, trong lòng cô ta bực bội liền tiến đến.
Chu Thiên Ân nở một nụ cười rạng rỡ đến gần ba người Diễm Tinh nói: "Các vị đang nói chuyện gì vui vậy, cho tôi tham gia với có được không?"
Diệu An vốn không ưa cô ta, hiện tại cô ta cùng Mạn Nhu có xích mích, mức độ chán ghét lại càng tăng thêm, cô nở một nụ cười duyên dáng nói: "Nếu chúng tôi