Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 42


trước sau


Diễm Tinh được anh hai mình nâng lên, thút thít trốn trong ngực anh trai khóc.

Ở nơi mọi người không nhìn thấy, khóe môi Diễm Tinh cong nhẹ, ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt bắn thẳng về phía Chu Thiên Ân.
Hạo Hiên nhìn Chi Thiên Ân, trầm giọng nói: "Không biết em gái tôi đã làm gì Chu tiểu thư, khiến Chu tiểu thư tức giận mà hắt rượu lên người em gái tôi, còn đẩy ngã em gái tôi vậy?" Dù lời nói giống như bồi tội nhưng ngữ điệu lại tuyệt đối không phải như vậy.
"Tôi...tôi..." Chu Thiên Ân nào ngờ được mọi chuyện thành ra thế này, lắp bắp nói.
Lúc này Chu phu nhân cũng đã theo tới.

Nhìn Triệu Diễm Tinh trốn trong ngực anh trai khóc thút thít, còn con gái mình mặt mày xanh lét bà cũng hiểu được có chuyện gì.

Triệu Gia không phải gia tộc mà Chu gia dễ dàng động tới.

Bà cười tươi đi đến nói: "Triệu đại thiếu, hiểu nhầm thôi, hiểu nhầm thôi.

Ân Ân nhà tôi chỉ là lỡ tay, Chu gia sẽ bồi thường cho Triệu tiểu thư, là Chu gia của chúng tôi sai trước."
Tuấn Khải nhếch môi nhìn hai người trước mắt đạm cười nói: "Lỡ tay?"
"Hóa ra là lỡ tay." Ngay lúc này một giọng nói trầm ổn vang lên bên tai bà ta.

Tần Phong vẻ mặt lạnh lùng đi đến.

Sau đó hắn liếc mắt, ra hiệu cho Tiểu Mỹ đang đứng đằng sau Diễm Tinh.
Tiểu Mỹ nhìn ánh mắt của Tần Phong, ngay lập tức hiểu ý, đi lên đẩy Chu Thiên Ân một cái, lại tiện tay hất ly rượu lên bàn trên người cô ta.

Nhưng Tiểu Mỹ tìm vị trí hất rất tốt, ly rượu kia hất không phải lên váy mà là lên mặt Chu Thiên Ân.
Chu phu nhân cùng những người ở đây đều bị dọa cho ngây người.

Lại thấy Tần Phong lạnh nhạt nói: "Lúc nãy tôi nghe Chu phu nhân muốn bồi thường với A Tinh.

Như vậy cũng là bồi tội đi, Chu tiểu thư đây đẩy ngã cùng hất rượu lên người A Tinh, vậy thì để người bên cạnh A Tinh làm lại như vậy.

Bồi thường này, công bằng chứ?" Hắn không gọi Diễm Tinh là Triệu tiểu thư mà gọi tên thân mật của cô, đã cho thấy hắn đứng về phía nào.
Chu phu nhân đương nhiên hiểu ý tứ của Tần Phong, bà chỉ thầm mắng con gái mình ngu ngốc, động vào ai không động lại động vào Triệu Diễm Tinh, khiến hôm nay Chu gia mất hết mặt mũi.

Bà ta tiến lên, tươi cười niềm nở với Tần Phong, mặc kệ con gái vẫn đang ngồi dưới sàn.
"Tần thiếu nói đúng, con gái tôi sai trước, cho nên như vậy là phải phép."
Tần Phong nhếch môi liền đi ra nơi khác, không để ý chuyện này nữa.


Mọi người cũng tản đi, Tần thiếu có hành động này tức là mọi chuyện kết thúc, họ cũng không muốn ở lại đây chọc giận Tần Phong.
Diễm Tinh cũng không khóc nữa, cô được Mạn Nhu và Diễm An đỡ vào trong phòng vệ sinh, Chu Thiên Ân khi này cũng đã đứng dậy.

Cô ta hiện tại vô cùng thê thảm, nào có bộ dáng như khi nãy.

Diễm Tinh khi đến cạnh cô ta thì ngừng lại, nhỏ giọng nói: "Chu tiểu thư, cô biết lợi dụng sự thương hại của người khác, Triệu Diễm Tinh tôi cũng vậy, tôi còn dùng tốt hơn cô rất nhiều.

Tư vị bị mọi người ghét bỏ, cô hài lòng chứ?"
Nói xong, cô không đợi Chu Thiên Ân phản ứng đã cùng hai người bạn của mình rời đi trước.

Mạn Nhu và Diệu An khi nghe những lời nói này của bạn mình, chỉ biết câm lặng nhìn.

Từ khi nào mà A Tinh của các cô lại trở nên...vô lại như vậy? Nhưng mà các cô ngược lại không hề ghét bỏ chút nào, haha!
Vào đến phòng vệ sinh, Diễm Tinh thu lại dáng vẻ tủi thân, cười gian nhìn hai cô bạn mình.

Mạn Nhu liếc Diễm Tinh một cái: "Cậu đó, có ý tưởng mà không nói cho chúng tớ trước, hại tớ lo lắng cả buổi."
"Nếu nói trước, vậy các cậu sẽ không phản ứng giống thật.

Ở đây toàn cáo già, họ sẽ ngay lập tức phát hiện ý đồ của tớ." Diễm Tinh bĩu môi, nhận khăn giấy Diệu An vừa đưa cho nói.
"Lúc nãy tớ thấy cậu thật sự bị đập lưng vào bàn đó, có sao không, đưa tớ xem nào." Diệu An lo lắng hỏi, tay muốn đưa lên kéo khóa váy của Diễm Tinh xuống nhìn một chút.

Cửa phòng vệ sinh đã bị các cô khóa lại, cũng không sợ có ai bất chợt vào đây nhìn.
Diễm Tinh lắc đầu tránh né cánh tay của Diệu An: "Là tớ cố tình ngã như vậy, tớ tự chủ được lực đạo, đạp không đau chút nào, các cậu yên tâm."
"Thật không đó?" Mạn Nhu tiến lên một bước hỏi.
"Thật mà, không có chuyện gì đâu, các cậu yên tâm." Thấy được Diễm Tinh gật đầu đảm bảo lại nhìn biểu cảm của cô đúng là không giống như bị đau, Mạn Nhu cùng Diệu An mới yên tâm.

Diễm Tinh sau khi sửa soạn xong cũng đi ra ngoài.

Vì chuyện vừa rồi, cô cũng không tiện ở lại đây thêm nên về trước.

Hai anh trai cô còn có việc sẽ về sau.
Diễm Tinh mỉm cười bước ra ngoài, dáng vẻ không có chút bối rối làm những người ở nơi đây tán thưởng.

Phong thái này, ít vị tiểu thư có được lắm.
Ra đến bên ngoài Diễm Tinh nhìn một lượt không thấy xe của nhà mình đâu, cô khẽ nhíu mày.


Lúc nãy trước khi về cô đã gọi cho tài xế rồi mà nhỉ.

Nhưng Diễm Tinh còn chưa kịp lấy điện thoại ra một chiếc xe đã dừng trước mắt cô.

Lát sau, gương mặt của Tần Phong lộ ra.
"Tôi cũng về luôn, nên vừa rồi Hạo Hiên nhờ tôi đưa em về cùng." Tần Phong lên tiếng.
Nghe vậy Diễm Tinh cũng cười nhẹ, không khách sáo bước vào trong xe.

Nhưng khi khom người, trên lưng cô truyền đến một trận đau nhức khiến Diễm Tinh nhíu mày.

Có điều cô lại nhanh chóng vào xe giống như vừa rồi không có gì xảy ra.
Biểu cảm của Diễm Tinh làm sao qua mắt được Tần Phong.

Diễm Tinh mới ngồi yên vị trên xe đã bị Tần Phong một tay túm lấy eo.
Lực đạo của Tần Phong tuy nhẹ nhưng vẫn khiến Diễm Tinh đau điếng.

Cô cau mày nhìn Tần Phong, trong giọng nói ngọt ngào pha chút ấm ức: "Phong ca ca, anh làm gì vậy?"
"Tôi muốn xem xem thắt lưng của em đã bị đập đến gãy hay chưa." Tần Phong nhạt nhạt trả lời, trong mắt có ý không vừa lòng.
"Sao anh biết?" Diễm Tinh trợ mắt nhìn Tần Phong, muốn lui ra xa hắn một chút nhưng bị bàn tay cứng rắn của Tần Phong giữ chặt, còn kéo cô vào sát người hắn thêm.

"Tôi còn không nhìn ra vậy thì tôi không thể đứng vững ở Tần Gia như vậy." Tần Phong vừa nói, tay vừa đưa đến chỗ thắt lưng Diễm Tinh.
Diễm Tinh bị hắn đụng trúng chỗ đau, miệng hít một ngụm khí lạnh, mày đẹp nhíu chặt.
"Phong ca ca, đau!" Diễm Tinh hốc mắt hồng hồng, đáng thương nhìn Tần Phong.
Tần Phong nhìn cô như vậy nheo mắt bàn tay hắn lại mạnh thêm một chút lạnh lùng lườm Diễm Tinh: "Biết là đau mà lúc nãy vẫn còn làm bừa."
Diễm

Tinh bị hắn ấn đau, nhíu mày cầm chặt tay hắn: "Đau thật đấy, anh nhẹ tay chút!"
Tần Phong hừ nhẹ một tiếng, không chạm vào chỗ thắt lưng của Diễm Tinh nữa.

Hắn đưa tay nắm cằm Diễm Tinh nhấc lên đối diện với hắn.
Diễm Tinh đang trong cơn đau nước mắt vòng quanh bị Tần Phong nâng cằm lên, nước mắt không trụ được rơi xuống.
Tần Phong vốn muốn cho cô một bài học nhưng thấy nước mắt của cô, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm làm vậy, thở dài một hơi nhưng nghiêm nghị nói: "Từ lần sau không được để bản thân mình bị thương nữa, có biết hay không?"
Diễm Tinh gật đầu với Tần Phong.


Hôm nay cô cũng không thật sự muốn làm mình bị thương.

Chỉ vì một Chu Thiên Ân, bị thương đâu có đáng.

Lúc nãy là vì cô đi giày cao gót, loạng choạng thế nào mà đập trúng thắt lưng mình vào cạnh bàn.

Cô không muốn nói cho Nhu Nhi cùng An An biết, sợ họ lo lắng.

Lại càng không muốn nói cho hai anh của mình.

Hai anh trai cô hiểu rõ cô là người như thế nào.

Việc ngày hôm nay xảy ra, dù khi đó hai anh trai không có mặt tại thời điểm đấy nhưng lấy độ thông minh của hai anh, cô chắc chắn hai anh trai cô nhìn thấu trò này của cô.

Cho nên cô lại càng không dám nói.

Nếu hai anh trai cô biết cô vì tính kế người ta mà làm bản thân mình bị thương, chắc chắn sẽ đem cô quát cho một trận lại còn rất có thể để cô dưới tầm mắt 24/24.
Tần Phong thấy cô nghe lời, đưa ngón cái lên lau đi nước mắt vẫn vương trên mặt cô.

Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi đem Diễm Tinh ôm vào trong ngực.
Jason ngồi ở bên trên nhìn cảnh này, tai không nhịn được đỏ ửng, đem vách ngăn đẩy lên.
Diễm Tinh nãy giờ vốn không chú ý.

Tần Phong gặp cô lần nào cũng có những hành động như vậy, cô đã quen cho nên không có phản ứng gì nhiều.

Nhưng khi Jason kéo tấm che lên, lại tình cờ thấy được vành tai anh ta đỏ ửng, lúc này Diễm Tinh mới nhận thức được tư thế hiện tại của hai người có vẻ hơi thân mật quá mức.

Mặt Diễm Tinh nhanh chóng ửng đó, chống tay muốn thoát khỏi vòng ôm của Tần Phong.

Nhưng Tần Phong nhanh tay hơn, khi hắn thấy cô định ngồi dậy đã giữ chặt người cô, không cho cô cử động, trầm mặc lên tiếng: "Lưng bị đau, em còn nháo cái gì?"
Diễm Tinh ho nhẹ, hơi mất tự nhiên nói: "Anh thả em ra, em tự ngồi được!"
"Tôi đưa em đến Trừng Viên khám.

Từ đây đến Trừng Viên ít nhất mất 1 tiếng rưỡi, lưng em đau, không dựa vào ghế được, em chắc chắn muốn tự ngồi?" Tần Phong nhàn nhạt đáp, vòng tay hắn vẫn không nới lỏng.
Diễm Tinh nghe vậy rốt cuộc cũng yên lặng dựa vào người Tần Phong.

Đi đến bệnh viện với bộ dạng này, quả nhiên không tốt.

Đến Trừng Viên khám vẫn tốt hơn.

Cô biết bên người Tần Phong có bác sĩ giỏi, đằng nào cũng là khám bệnh, cô chọn nơi khám ít phiền phức nhất.


Mà cô không dựa được vào ghế, ngồi thẳng lâu cũng sẽ mỏi, dựa vào người Tần Phong là thoải mái nhất.

Cho nên Diễm Tinh rất biết điều ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, mở đôi mắt to tròn nhìn ra cảnh vật ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau, Diễm Tinh đã chìm vào giấc ngủ.

Tần Phong thấy cô gái nhỏ trong ngực mình nhắm mắt, hơi thở đều đều hắn nhếch miệng.

Chỉnh lại tư thế để Diễm Tinh thoải mái nằm trong lòng hắn.

Sau khi điều chỉnh xong tư thế, hắn lại chăm chú nhìn Diễm Tinh.

Hồi lâu sau hắn bật cười, hôn lên tóc Diễm Tinh một cái sau đó hắn cũng ngả đầu ra sau nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ là vòng tay ôm Diễm Tinh lại chặt thêm một chút.
Khi Diễm Tinh tỉnh lại thấy mình đang nằm trong lòng của Tần Phong, được hắn bế vào Trừng Viên.

Tần Phong cũng rất chú ý không động đến chỗ thắt lưng cô.
Thấy cô gái trong lòng mông lung nhìn xung quanh, Tần Phong cười nói: "Tỉnh rồi."
Diễm Tinh gật đầu để mặc hắn bế cô vào trong nhà.

Hắn bế Diễm Tinh thẳng một mạch lên căn phòng của cô ở Trừng Viên.

Trong phòng đã có một cô gái mặc áo blouse trắng, đeo kính cận nghiêm túc đứng đó.

Cô gái này nhìn rất thanh tú, lại trí thức, dưới đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ nhưng lại không khiến cô mất đi vẻ thanh tú.

Mà lại khiến cho người khác cảm thấy đây là điểm riêng biệt của cô ấy.
Cẩm Trúc thấy cô gái xinh đẹp trước mắt đang đánh giá mình, cô cũng mỉm cười đánh giá lại.

Lần trước đến khám cho vị này là lúc cô ấy đang hôn mê.

Ngày đó cô nhìn thôi cũng đạc cảm thán trên đời lại cô cô gái đẹp như vậy sao.

Hiện tại cô ấy không hôn mê, đôi mắt to tròn linh động kia lại khiến người khác càng mê đắm.

Giờ cô đã hiểu sao Tần Phong lại say đắm cô gái này đến thế.

Cô là con gái còn không nhịn được mà bị hút hồn vậy Tần Phong sao có thể cưỡng nổi.
Cẩm Trúc đến bên giường, đưa tay ra với Diễm Tinh, tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Cẩm Trúc, bác sĩ riêng của Tần thiếu."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện