Hạ Tiêu nhanh chóng nhào đến che miệng Mã Đạt lại, sau đó nói với Hạ Mộng:- Em gái, bọn anh qua đó nói chút chuyện nhé.Hạ Mộng cười gật đầu:- Được rồi, anh đi đi.Nhìn anh trai cô khẩn trương như vậy, cô liền biết cái người Thái Tĩnh này là nữ, giữa hai người chắc chắn có chuyện gì đó, cô không khỏi nhớ đến cảnh tình cờ nhìn thấy anh hai đọc thư hôm đó.Mã Đạt phi phi hai tiếng xuống đất:- Cậu sao vậy? Không thể đề cập đến chuyện này trước mặt em gái sao?Hạ Tiêu nhỏ giọng nói:- Sao cậu lại nhắc đến cô ấy? Nhà tớ còn không biết.Mã Đạt không ngờ lại như vậy, lau miệng:- Tớ không biết nhà cậu lại chưa biết.Hắn liếc nhìn Hạ Mộng cách đó không xa, hạ giọng nói:- Hôm đó tớ đến gặp một đồng nghiệp trong bệnh viện, gặp Thái Tĩnh , cô ấy còn hỏi tớ về cậu. Tớ nói rằng tớ không nhận được hồi âm của cậu, năm nay trực ở đơn vị không về quê. Cậu nghĩ sao? Cô gái nhà người ta theo đuổi cậu lâu như vậy, rốt cuộc là cậu có thích người ta không?- Trước đó tớ đã viết thư giải thích với cô ấy, bây giờ cô ấy là y tá tốt nghiệp trường y được phân công đến đây, sau này cô ấy nhất định sẽ gặp được người tốt hơn. Qua một thời gian nữa cô ấy sẽ không còn nhớ được tớ là ai.Hạ Tiêu trầm ngâm một chút, rồi nặn ra một nụ cười nói:- Lại nói hoàn cảnh nhà tớ thế nào cậu cũng biết rồi, anh cả không ở nhà, tớ nhất định phải ở nhà, nếu không mẹ và em gái phải làm sao ?Mã Đạt thở dài, vỗ vỗ vai Hạ Tiêu, không nói gì nữa,:- Đúng rồi tớ còn chưa hỏi cậu, tới thủ đô làm gì vậy?Hạ Tiêu giải thích ngắn gọn cho hắn nghe.Sau khi nghe mọi chuyện, Mã Đạt đầy phẫn nộ hắn không ngừng mắng to trong lòng mấy từ “ đồ thiếu đạo đức”.Sau đó, Mã Đạt cố ý mời họ đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa, nhưng lại hai người từ chối.Thứ nhất là họ không muốn Mã Đạt tốn kém. Thứ hai là hắn đến đây vì công việc nên có lẽ phải trở về đơn vị sớm.Mã Đạt không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, cuối cùng hắn đưa cả hai lên xe điện đến ga tàu hỏa.Sau khi Hạ Mộng tìm chỗ ngồi xuống, cô cảm thấy chân mình đau nhức, liền lặng lẽ đập đập bắp chân.Hạ Tiêu quan tâm hỏi:- Em không sao chứ?- Em không sao ạ, đã lâu không đi bộ xa thế này, nên chân có chút mỏi.Hạ Mộng thấy mình nên rèn luyện thân thể, không thể chỉ vì đi bộ có chút mà đã mệt thế này được. Nhưng mà bây giờ điều cô quan tâm nhất là chuyện của anh hai và người tên Thái Tĩnh đó, vừa nãy là ngại có Mã Đạt ở đó nên cô không có cơ hội để hỏi.- Anh hai, anh và Thái Tĩnh có chuyện gì sao? Anh có thể nói cho em chút không?Hạ Tiêu biết em gái hắn nhất định sẽ hỏi, cho nên trong lòng anh đã nghĩ xong câu trả lời.- Cô ấy là bạn cùng lớp hồi cấp hai của bọn anh. Bây giờ cô ấy làm y tá ở bệnh viện tỉnh. Cô ấy thích anh hai của em, nhưng anh không thích kiểu con gái ấy, vì vậy anh đã từ chối.Hạ Mộng không tin lời anh cô nói cho lắm, nheo nheo mắt lại nói:- Anh lừa em à, em bao nhiêu tuổi rồi, có còn nhỏ nữa đâu. Nếu anh không thích thì khẩn trương như vậy làm cái gì?Hạ Tiêu bất lực xoa xoa tóc Hạ Mộng hai lần:- Anh biết anh không thể lừa được em mà.Hạ Mộng gạt tay hắn ra, thúc giục:- Vậy anh nói mau.- Được rồi.Hạ Tiêu nói:- Thật ra cũng không phải không thích, cô ấy được phân công công tác tới tỉnh lỵ, còn anh thì ở trong khu rừng Thanh Sơn, hai người hai hoàn cảnh không thích hợp… Anh muốn tìm một người dễ dàng chung đụng, tìm cho em một chị dâu hiền lành.Còn có một chuyện hắn không có nói, hắn không thể tìm một người giống như chị dâu cả, nếu không nhà của bọn họ chắc sẽ không yên ổn được ngày nào.Hạ Mộng trong lòng cũng rõ ràng, hiện tại chuyển đơn vị công tác có chút khó khăn nhất là ở lúc này. Anh hai của cô lại là người hy sinh nhiều