“Ầm” một tiếng, gạt tàn bằng thủy tinh trực tiếp rơi xuống đất vỡ tan.Mấy người bị dọa, Tần Văn Văn càng sợ hãi, che miệng không dám phát ra âm thanh nào, không dám tin nhìn về phía cậu cô ta. Nếu không né được, chiếc gạt tàn chắc chắn sẽ đập vào đầu cô ta.Trần Quốc Thắng sắc mặt dữ tợn nhìn Tần Văn Văn mắng:- Bây giờ mới biết sợ sao. Tại sao lúc tìm người hại Hạ Mộng lại không biết sợ? Nếu không phải vì cô phá hỏng mọi chuyện thì đã có thể dàn xếp được rồi, để tôi nói cho cô biết, hiện giờ sợ cũng vô dụng, nếu thật sự bị phát hiện cô cứ chờ ngồi tù đi.Ông ta thật sự bị đứa cháu gái não tàn này chọc giận muốn điên rồi! Trước đây yêu thương bao nhiêu, thì bây giờ ghê tởm bấy nhiêu, ông ta còn nghi ngờ trước đây mắt bị mù.Tần Văn Văn vốn dĩ đang sợ hãi, bây giờ nghe vậy liền bật khóc.- Con không muốn ngồi tù! Con không muốn...Nghe vậy trên mặt những người khác cũng lộ rõ vẻ lo lắng, hoảng sợ:- Anh à! Không còn cách nào sao? Anh quen biết nhiều người như vậy, không tìm được người sao? Chúng ta tiêu nhiều tiền cũng được.Tất nhiên Trần Quốc Hương cũng không muốn con gái mình phải ngồi tù. Nếu có một ngày như vậy, bà ta sẽ đi thay đứa nhỏ.Tần Nghĩa Xương có tức giận đến đâu, cũng không muốn để con gái rơi vào tình cảnh như vậy.- Anh, em biết Văn Văn đem đến cho anh rất nhiều phiền phức, nhưng việc này không có biện pháp gì sao?Tần Miễn cũng nói:- Cậu, không phải người nói hai người đó kín miệng sao? Biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.Trần Quốc Thắng cười nhạo:- Cháu không biết là nếu là quyết tâm điều tra sẽ dùng biện pháp, bọn họ dù không muốn cũng sẽ phải phun ra. Cháu có biết vì sao cậu phát hiện mọi chuyện đột nhiên thay đổi không?Mấy người vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu. Trần Quốc Thắng không có úp úp mở mở, thở dài nói:- Chính là cấp trên cũ của cậu chào hỏi qua ai đó, nói là phải nghiêm túc điều tra chuyện này, người này trước đó cậu đã nhắc tới, có con gái là hiệu trưởng, còn con rể là lãnh đạo cấp cao. Cho đến gần đây mới biết người đã cứu Hạ Mộng hôm đó lại là cháu trai của ông ấy! Thật may là anh ta không bị thương, nếu không thì mọi việc coi như xong.Sau khi biết chuyện, ông ta đã cảm thấy mình rất may mắn.Trần Quốc Hương sắc mặt trắng bệch, bọn họ không nghĩ tới người này lại có thế lực lớn đằng sau.Tần Văn Văn nghe vậy thì trầm mặc, cắn chặt hai hàm răng! Cô ta không ngờ Hạ Mộng lại may mắn như vậy, không chỉ được cứu thoát mà còn quen biết được người như vậy. Chỉ vì vẻ ngoài ưa nhìn của cô ta mới có thể khiến người ta để ý, nếu không thì anh ta sao có thể quan tâm đến chuyện này?Nếu có thuốc hối hận trên thế giới này, cô ta muốn mua một viên bất kể giá nào cô ta cũng trả.Tần Nghĩa Xương nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề.- Không sớm không muộn mà lại là lúc sau khi Hạ Mộng rời đi bọn họ mới động thủ. Hay là bọn họ cũng biết chuyện mạo danh?- Chắc chắn là biết, cháu trai của ông ta và Hạ Mộng là đồng nghiệp cùng một đơn vị.Mọi chuyện càng ngày càng trở nên khó khăn, trở nên bất lợi cho họ. .Trần Quốc Hương cực kỳ không cam lòng:- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ ngồi đây chờ chết sao?Trần Quốc Thắng vừa rồi chỉ là trút giận, chuyện này ông ta cùng mấy người khác cũng tham gia, không thể không nghĩ cách giải quyết.- Đương nhiên là không. Dù ông ta cũng có mối liên hệ, nhưng bây giờ đã nghỉ hưu lui, có rất nhiều chỗ không thể vươn tay vào, hơn nữa con rể ông ta bận trăm công nghìn việc cũng không rảnh để quan tâm chuyện nhỏ như này. Hạ