Sáng hôm sau, khi thức dậy Hạ Mộng cảm thấy đau nhức khắp người. Cô vừa nghĩ vừa mặc quần áo, cũng may là anh cô đi cùng, chứ nếu không mẹ cô mà đi cùng hôm sau bà ấy ngã bệnh mất.Lúc Hạ Tiêu đến gõ cửa, Hạ Mộng thấy hắn cũng không khá hơn cô là bao, thậm chí giọng nói giọng còn có chút khàn khàn.Sau khi bọn vệ sinh cá nhân xong, hai người liền đi hỏi thăm nơi phát điện báo và địa chỉ trường đại học từ nhân viên nhà khách.Biết được ngôi trường đó cách nơi này hơn chục cây số, lại dễ tìm, hai cũng không lo lắng nữa, vậy thì hôm nay quyết định sẽ gửi một bức điện báo bình an về nhà, sau đó sẽ đi dạo một vòng, đợi sáng mai đến thẳng trường học..Hạ Mộng và Hạ Tiêu đi ăn bánh quẩy cùng sữa đậu nành tại cửa hàng ăn sáng gần đó. Ở đây còn có những món ăn đặc trưng của vùng như gan xào, phá lấu, xá xíu, hai người đợi dạ dày tiêu hóa chút rồi sẽ đi nếm thử mấy món đó.Sau khi ăn xong, Hạ Tiêu và Hạ Mộng đi toàn nhà điện báo.Hạ Mộng nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, cửa ra vào và cửa sổ đều là khung gỗ màu đỏ sẫm, cánh cửa trượt bằng gỗ rất lớn, nhìn tổng thể rất đơn giản nhưng lại mang theo vẻ cổ kính, cô không khỏi cảm thán, nhớ lại những gì anh cả từng nói.- Anh hai, tòa nhà điện báo này có thể coi là một trong mười tòa nhà hàng đầu thủ đô, anh còn nhớ anh cả đã nói gì không? Trên đó có thể là dùng gỗ từ khu rừng quê chúng ta.Hạ Tiêu cười gật đầu:- Đương nhiên nhớ, anh cả có nói trong dịp năm mới, cũng đã nói câu này mấy lần...Trong nháy mắt hai người có chút cảm tự hào, ngẩng cao đầu bước vào.Điện báo là đếm ký tự thu phí, hiện tại mười điểm một xu, địa chỉ, tên họ cũng đều tính số lượng từ.- Cô bé, một chữ được tính thành năm điểm! Có thể mua ba cây bút chì và hai cục tẩy viết!Để tiết kiệm tiền, để tiết kiệm tiền Hạ Mộng chỉ muốn gửi điện báo đến để mẹ yên tâm hai người đã đến nơi an toàn. Thật ra, nếu không phải vì sợ anh hai cô xót tiền, thì cô cũng muốn viết nhiều hơn vài câu.Hạ Tiêu luôn luôn chiều theo em gái, liền thoải mái đồng ý với cô.Khi bước ra khỏi tòa nhà điện báo, bên khóe môi Hạ Mộng vẫn luôn có nụ cười, đây là lần đầu tiên cô gửi một bức điện báo, việc này thật sự rất thú vị. Hạ Tiêu cũng cảm thấy buồn cười, hai anh em nhìn nhau cười.Cách đó không xa là Quảng trường Thiên An Môn và Tử Cấm Thành, họ liền đi bộ tới.Khi đến quảng trường Thiên An Môn, khi thấy có người chụp ảnh, cả hai thật vui vẻ đi tới. Người chụp ảnh nói một bức ảnh giá bảy xu, Hạ tiêu lại cảm thấy quá đắt.- Em gái, bảy xu có thể mua được một hộp xà phòng hóa học hoặc một miếng thịt cừu rồi.Hạ Mộng cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, liền thuyết phục:- Anh hai, sao có thể giống nhau được, khó lắm mới có dịp đi thủ đô, chúng ta không nên tiết kiệm chút tiền ấy.Hạ Tiêu bị Hạ Mộng thuyết phục, cũng đồng ý chụp ba tấm ảnh, một tấm hai người và hai ảnh đơn. Trong lúc chờ đợi, Hạ Tiêu sửa sang lại quần áo cùng tóc một chút, khẩn trương hỏi:- Em gái, anh thế nào?- Tốt lắm, anh hai của em rất có mị lực.Hạ Mộng cũng loay hoay chỉnh sửa tóc tai, tóc mái và quần áo, cô muốn chụp được một tấm ảnh tốt nhất.Đến lượt hai người, người chụp ảnh cũng khen họ xinh đẹp, chẳng khác gì diễn viên điện ảnh, khiến Hạ Mộng cười càng vui vẻ. Hạ Tiêu cũng thả lỏng hơn chút.Vì cả hai dự định phải ở lại thủ đô một thời gian nên họ không chọn cách gửi ảnh về nhà mà đến quán chụp ảnh lấy.Hạ Tiêu vừa rồi chụp ảnh cứ cứng đờ, hắn đang nghĩ không biết sau lấy ảnh ra sẽ ra sao, lại có chút chờ mong, vui vẻ cùng Hạ Mộng nói chuyện này.Hạ Mộng buồn cười, nghĩ về sau nếu có cơ hội, cô cũng muốn mua một cái máy ảnh, để cho hắn chụp đủ.Điểm dừng chân