Ngày hôm sau, Hạ Mộng và Hạ Tiêu hỏi đường đến một cửa hàng đồ cổ.Khi bước vào cửa hàng, đập vào mắt hai người là một quầy kính, trong quầy kính và các kệ phía sau có nhiều đồ đạc với nhiều hình dạng, kích thước, hoa văn và màu sắc khác nhau, trên tường còn có một số bức tranh cổ.Hạ Mộng nhờ ông chủ đến nhìn chiếc bình sứ mà cô mang theo.Ông chủ khoảng ngoài năm mươi tuổi, không cao lắm, khuôn mặt tròn tròn, có râu quai nón.Sau khi nhận được lấy bình sứ, ông ta nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó lật nó lên, nhìn chữ ký dưới đáy bình, rồi dùng kính lúp soi lại.Hạ Tiêu rất quan tâm đến việc chiếc bình sứ mà em gái mua trị giá bao nhiêu, hắn nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt.Hạ Mộng bị những thứ khác trong cửa hàng đồ cổ thu hút. Hỏi giá cả một chút, biết món đồ sứ trắng xanh nhỏ nhỏ giá một hai đồng, những bức tranh, thư pháp nổi tiếng có giá từ mười đến vài chục đồng, Hạ Mộng kiềm chế hết mức có thể, không muốn để lộ nội tâm kích động. Cô quyết định dù bình sứ không bán được bao nhiêu nhưng sau này chắc chắn cô sẽ mua thêm, cô sẽ mua theo từng đợt.Lúc này, ông chủ để kính lúp xuống, nói:- Tôi có thể trả cho hai người hai trăm đồng!Hạ Tiêu kinh ngạc xém chút rớt cằm. Hắn nghi ngờ hỏi:- Ông nói bao nhiêu?- Hai trăm đồng.Ông chủ vội vàng nhấn mạnh:- Tôi chỉ có thể trả như vậy, không thể nhiều hơn một xu.Hạ Tiêu ngây ngẩn cả người, hai trăm đồng là rất nhiều tiền.Hạ Mộng cũng rất ngạc nhiên! Cô không ngờ cái bình này lại bán được hai trăm đồng. Cô chỉ mơ hồ nhớ ra nó được cô mua ở một quầy hàng nào đó. Đây cơ hội hiếm có, mấy năm nữa cũng không cần bận tâm suy nghĩ về giá trị của chiếc bình sứ này, dù sao cái cũ không đi thì cái mới cũng không thể tới, cô cần nhiều hơn thế. .- Chắc chắn rồi, bán đi.Sau khi giao dịch hoàn tất, Hạ Mộng đã chi một trăm đồng để mua các bức tranh của Tề Bạch Thạch và Trương Đại Thiên(*), cũng như một số đồ dùng.(Tề Bạch Thạch và Trương Đại Thiên: là họa sĩ Trung Quốc)Hạ Tiêu cũng không thể diễn tả cảm xúc của mình bằng lời. Mặc dù hắn không hiểu vì sao em gái lại sẵn lòng bỏ ra gần ba tháng lương để mua mấy bức tranh này, nhưng vì cô thích nó nên hắn vẫn ủng hộ cô mua nó.Chiếc bình sứ này không chỉ là món đồ thử vận may, mà còn là cái cớ để Hạ Mộng bắt đầu thu thập đồ cổ.Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ cổ, Hạ Mộng cố tình nhờ Hạ Tiêu đưa đến những nơi buôn bán đồ cổ khác.Cuối cùng, Hạ Tiêu cũng chi mười ba đồng để mua một vài món đồ. Hắn không khỏi cảm khái:- Em gái, có tiền thật tốt, muốn mua gì liền mua.Lần này hắn đi cùng em gái, cũng có cơ hội để nhìn ra thế giới bên ngoài. Nếu không có chuyến đi này, hắn có thể sẽ không bao giờ biết rằng cuộc sống ở thành phố lớn rất khác so với vùng quê nhỏ.Hạ Mộng nghĩ anh hai đang vui vẻ, cô cười hỏi:- Anh có thích nơi này không? Nếu anh thích thì sau này có cơ hội gia đình chúng ta chuyển đến đây được không?Còn mấy năm nữa, cô sẽ không để cho gia đình gặp chuyện gì không may, sau này cũng vậy.Hạ Tiêu thật sự suy nghĩ, sau đó nói:- Ai mà không thích thủ đô, vấn đề là nhà chúng ta không có người thân, bạn bè ở đây, muốn nương tựa cũng không có ai.Hắn biết sau khi Tần Văn Văn bị đuổi học, nhà họ Tần nhất định ghi hận, sau này sẽ trả thù là chắc chắn, nếu thực sự có thể chuyển tới đây, sẽ tránh được rất nhiều phiền phức, nhưng tất cả công việc của họ ở đó, chuyển đi cũng không dễ dàng như vậy.- Không có người thân, bạn bè thì cũng có thể làm được, nhưng phải đợi thời cơ.Nếu Hạ Mộng tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học, cô sẽ đến thủ đô thi, sẽ là điều kiện để gia đình cô chuyển tới.Hạ Tiêu nói đùa nói:- Anh biết, về sau em tìm một đối tượng bên này không phải được rồi sao? Đúng rồi, cái người họ Chu kia không phải là người ở thủ đô sao?Hạ Mộng đập mạnh vào tay Hạ Tiêu:- Anh hai!