Lãnh Dịch Minh vừa vui vẻ ngâm nga vừa bước vào nhà.Mẹ hắn Sở Thanh Nhã đang ngồi đan áo len trên ghế sô pha, tò mò hỏi:- Làm sao vậy, nhìn vui vẻ thế?Lãnh Dịch Minh vờ thần bí nói:- Bí mật!Sở Thanh Nhã cười lắc đầu.Chờ người làm trong nhà chuẩn bị xong cơm, Sở Thanh Nhã tự mình đi kêu con thứ trai xuống.- Ăn cơm thôi, ba con hôm nay buổi tối lại không về, chỉ có hai chúng ta.Lãnh Dịch Minh đang xử lý bức ảnh, hắn đã quen với việc này từ lâu.- Vậy mẹ ăn trước đi, con làm xong rồi ăn.Sở Thanh Nhã không nhịn được đi vào phòng:- Ăn xong rồi làm, lát nữa cơm canh nguội rồi.- Nó sắp xong rồi, một chút thôi.Lãnh Dịch Minh nói mà không ngẩng đầu lên.Sở Thanh Nhã miễn cưỡng đi tới bàn làm việc, cầm những tấm ảnh đã rửa sạch lên, lật xem một cách thản nhiên. Khi bà nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi trên tấm ảnh, ánh mắt liền dừng lại ở cô gái.- Này, cô gái trong bức ảnh này là ai vậy? Trông rất xinh.Lãnh Dịch Minh ngẩng đầu nhìn mẹ:- Mấy ngày trước con tình cờ gặp họ ở Tử Cấm Thành, bên cạnh là anh trai cô ấy.Sở Thanh Nhã lại nhìn kỹ lại nó.- Cô gái này có chút giống bà ngoại của con.Lãnh Dịch Minh ngay lập tức dừng lại công việc đang làm khi nghe thấy mẹ hắn nói lời đó, ngồi thẳng dậy nói:- Thật vậy sao? Bà ngoại có quá ít ảnh, con thậm chí không nhớ được bà ấy trông như thế nào nữa rồi.Sở Thanh Nhã đặt tấm ảnh xuống, trong mắt là hồi tưởng, một lúc sau mới nói:- Dù sao cũng rất đẹp, nhưng đáng tiếc mẹ con không giống bà ấy, mà hoàn toàn giống ông ngoại.Lãnh Dịch Minh nghĩ đến ông ngoại Sở Trường Minh của mình, liền không thể nhịn được cười.- Ông ngoại con mà nghe được mẹ nói vậy hẳn là tức giận dựng râu, sau đó nói "giống ta thì làm sao nhớ trước đây mẹ con liếc mắt một cái liền thích ta".Sở Thanh Nhã cũng cười và vỗ vai Lãnh Dịch Minh:- Cái tên tiểu tử thúi này, không đi diễn kịch thật đáng tiếc.Lãnh Dịch Minh cười xong lại đưa mắt nhìn tấm ảnh trên máy tính để bàn:- Mẹ, con nhớ con còn có một người dì đúng không?Sở Thanh Nhã gật đầu:- Con có một người dì, nhưng được vài tháng thì mất, ông ngoại sợ bà buồn nên không nhắc đến chuyện này ở nhà. Sau này bà mất,chúng ta cũng không nên đề cập đến nó nữa.Lãnh Dịch Minh bỗng nảy ra một suy đoán táo bạo trong lòng, nhưng lại cảm thấy nó quá khó tin. Rốt cuộc, thế giới rộng lớn có nhiều người giống nhau cũng là chuyện dễ hiểu...----------------------Ngày hôm sau Hạ Mộng và Hạ Tiêu lấy biên lai và ảnh chụp. Nhìn ba bức ảnh này so ra thực sự kém xa bức ảnh mà Lãnh Dịch Minh chụp cho hai người.Hạ Tiêu không khỏi lắc lắc tấm ảnh đơn của chính mình nói:- Còn không bằng tấm ảnh không mất tiền.Hạ Mộng nhìn vào bức ảnh chụp chung của hai người, không khỏi mỉm cười nói:- Được rồi, anh hai, người với người không cùng đẳng cấp cũng không so sánh được. Hơn nữa, nếu không có anh Lãnh trước đó đưa cho anh mấy bức ảnh kia, em thấy chắc chắn sau khi về nhà, anh cũng sẽ mang tấm ảnh chụp ở Quảng trường Thiên An Môn ra cho xem.Hạ Tiêu cười:- Cũng đúng.Sau đó, cả hai bàn bạc đến bệnh viện gặp hiệu trưởng Cao.Mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó thật bất ngờ khiến họ không kịp suy nghĩ, sau khi ra khỏi phòng bệnh, nghĩ nếu bây giờ mua chút gì rồi quay phòng bệnh cũng không hay, hai người đành bỏ qua. Hai, ba ngày sau đến thăm hỏi một chuyến, tiện thể hỏi về tiến độ có vẻ hợp lý, hợp tình hơn.Vì sợ hiệu trưởng Cao không nhận quà nên hai anh em chỉ mua một ít đồ hộp.Khi họ vừa đi đến gần phòng bệnh, liền nhìn thấy một người từ trong đó đi ra. Đó là chủ nhiệm Lăng.Vẻ mặt của Lăng Hải sắc mặt nặng nề, ông ta liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái thật sâu, sau đó khịt mũi, bỏ đi.Hạ Tiêu Tiếu hơi lo lắng, xem ra chuyện này làm mất lòng người ta rồi. Hạ Mộng không sợ hãi chút nào.Hôm đó hiệu trưởng Cao hoàn toàn không biết việc này, chứng tỏ chủ nhiệm Lăng hoàn toàn