Hạ Mộng cong khóe môi:
- Được, cứ cho là ông nói là tình hình thực tế đi, nhưng điều tra tiến triển đâu rồi? Có phải nhà Tần Văn Văn đã cho ông lợi ích gì không, nên ông mới kéo dài thời gian cho có lệ như vậy?
Lăng Hải lập tức chỉ vào Hạ Mộng kích động hét lớn:
- Cô vu khống tôi, lừa gạt người, tôi chưa bao giờ nhận đường kim mũi chỉ nào của nhà bọn họ!
Khi thấy phản ứng dữ dội của ông ta, Hạ Mộng không khỏi cụp mắt, ông ta rõ ràng là chột dạ.
- Có hay không, trong lòng ông không biết sao?
Sau khi Lăng Hải tức giận phất tay áo rời đi, Hạ Tiêu lo lắng nói:
- Em gái, sao em lại làm ông ta tức giận, liệu sau này ông ta có giở trò xấu không?
Hạ Mộng trầm giọng nói:
- Anh hai, anh chưa nhìn thấy sao? Cho dù chúng ta không đắc tội với ông ta, thì ông ta cũng sẽ không đứng về phía chúng ta.
Nhà Tần Văn Văn có thể lực, còn mua chuộc được người khác.
Đừng thấy phản ứng của ông ta giống như ông ta thật sự đang điều tra và nhà họ Tần kia không cho ông ta bất kỳ lợi ích, nếu ông ta ở đó để cản đường thì sao? Chúng ta không nói dối, chỉ cần điều tra viên đến đó kiểm tra, anh ta sẽ biết sự thật!
- Cũng đúng, nhưng mà em chưa từng nghĩ đến việc nói chuyện với nhà trường về việc học tiếp đại học sau khi chuyện này giải quyết xong sao? Anh thấy hiệu trưởng Cao khá tốt, chuyện này cũng không phải là không có cách.
Hạ Tiêu vẫn hy vọng em gái sẽ không đánh mất cơ hội vào đại học, dù sao trở thành sinh viên đại học không chỉ là mong muốn của anh cả và mẹ, mà còn là nguyện vọng sâu kín nhất chôn giấu trong lòng hắn.
Hạ Mộng lắc đầu, kiên quyết nói:
- Cho dù là có suy nghĩ, nhưng bây giờ nhìn thấy chủ nhiệm Lăng và người phụ nữ nói chuyện ở trường ngày đó, em cũng không yên tâm.
Hơn nữa, em ở đây chỉ có một mình, không thể ngày nào cũng đề phòng bọn họ hoặc người nhà Tần Văn Văn trả thù được, đến lúc đó anh có thể giúp được em sao?
Hạ Mộng nói vậy, nhưng thực ra trong lòng cô đã có quyết định từ lâu rồi, cho dù cô cố gắng học tập để được nhận vào trường đại học để tiếp tục học, nhưng khi sóng gió bắt đầu, lúc đó cô còn chưa tốt nghiệp, những người trí thức đã gặp phải chuyện gì trong mười năm đó, cho dù cô chưa tự mình trải nghiệm nó, nhưng cô có thể nhìn thấy nó trong các tài liệu khác mà cô đã đọc ở tương lai.
Quan trọng hơn, cô vẫn còn là một cô gái, trong cái thời kỳ méo mó điên cuồng đó, bất cứ điều gì đáng sợ đều có thể xảy ra, không gì an toàn bằng việc ở bên cạnh mẹ và các anh.
Nếu đã biết rõ trong núi có hổ thì vì sao cô lại tự làm khổ mình chui đầu vào đó.
Hạ Tiêu lập tức lắc đầu:
- Là không lo được!
Nghe những gì em gái nói, hắn cũng hoàn toàn thay đổi suy nghĩ đó.
So với việc là một sinh viên đại học, sức khỏe và an toàn của em gái là điều quan trọng nhất.
Hạ Mộng mỉm cười, cô biết chỉ cần cô nói như vậy, anh hai sẽ không nhắc lại nữa.
Đợi điều tra viên về quê điều tra có kết quả sẽ thì mọi chuyện sẽ rõ ràng, hiện giờ hai người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu nhanh chóng gửi một bức điện báo cho Tiết Minh Nguyệt để giải thích vấn đề.
Lần này Hạ Tiêu không cảm thấy tiếc tiền nữa.
Hắn muốn để Hạ Mộng làm bất cứ điều gì mà cô muốn.
Khi Tiết Minh Nguyệt ở nhà nhận được điện báo, bà vui mừng đến mức phát khóc nức nở ngay tại chỗ.
Người ta đều nói tất cả những người làm mẹ lúc nào cũng lo lắng cho con cái, điều này không sai chút nào.
Từ lúc nhận được điện báo hai đứa nhỏ đã đến nơi an toàn, sau đó cũng không có tin tức gì nữa, một người làm mẹ như Tiết Minh Nguyệt không thể không lo lắng về những chuyện sẽ xảy ra ở đó với hai đứa nhỏ nhà mình, nghĩ xem hai người ăn ở có tốt không, mọi chuyện có suôn sẻ không.
Dù sao đó cũng là một trường đại học, không phải là nơi mà người bình thường có thể vào được, còn có chú của Tần Văn Văn có chức có quyền, lại có nhiều âm mưu thủ đoạn, nếu bọn họ mua chuộc người sau lưng thì phải làm sao? Cả ngày bà đều nghĩ về những điều này, liền gầy đi rất nhanh, khuôn mặt hốc hác nhìn thấy bằng