- Làm gì có chuyện đó, làm chuyện này càng lớn càng tốt, để Tần Văn Văn cùng gia đình cô ta nhận trừng phạt, bằng không những người bình thường như chúng ta sao có thể làm gì được bọn họ.
Lúc đầu Tiết Minh Nguyệt mới nghe chuyện này có chút lo lắng, bà sợ làm ầm ĩ lên báo sẽ gậy hại cho gia đình, nhưng khi Phóng viên Thẩm nói xong, bà lại cảm thấy không sợ hãi nữa.
Không gì quan trọng hơn việc đòi lại công bằng cho con gái.
Hạ Bằng cũng cảm động trước lời nói của mẹ, hắn là anh cả, luôn nghĩ đến việc khiến nhà họ Tần phải bị trừng phạt, nhưng hắn lại không có năng lực, cũng đành bất lực, nghe thấy mẹ nói vậy liền hào hứng nói:
- Được, vậy thì lên báo thôi, không thể để em gái con bị oan ức được.
Mai Hồng Diệp lại không nghĩ như họ, trong lòng cô ta lo lắng nhiều vấn đề khác, nếu quan hệ giữa bọn học đang hòa thuận như trước kia thì cô ta nhất định sẽ thẳng thắn nói ra, nhưng bây giờ mẹ chồng có lẽ đã biết cô ta và Hạ Bằng cãi nhau vì chuyện tiền nong, một khi nói ra nhất định sẽ gây bất mãn, vậy thì những nỗ lực trước đây sẽ vô ích, đành buồn bực nuốt những điều muốn nói vào bụng.
Hạ Bằng lo lắng tiếp tục hỏi:
- Lão nhị nói gì đi chứ, hai người rốt cuộc làm sao quen biết người ta?
Hạ Tiêu đem những thay đổi trên mặt của anh cả, chị dâu đều thu hết trong mắt, hắn quay qua nháy mắt với Hạ Mộng, sau đó hắng giọng nói:
- Cái này cũng là trùng hợp, sau khi em và tiểu Mộng đến đó, ngày thứ hai đi gửi điện báo cho mẹ, sau đó đi dạo trong Tử Cấm Thành thì gặp anh Lãnh.
Sau đó anh ấy giới thiệu anh Thẩm với bọn em, khi họ nghe nói về chuyện mạo danh vào đại học thì hai người đều rất quan tâm chuyện này, vì vậy lúc mà bọn em nói muốn trở về nhà thì hai người họ liền đề nghị muốn đi cùng để điều tra chuyện này và đăng lên báo.
Hạ Tiêu cố ý không nhắc đến những gì xảy ra ở trường học nhất là sau khi đội điều tra của trường trở lại, vì những lời nói dối của Hồ Bảo Quân mà khiến sự việc đi theo chiều hướng khác.
Trong tiềm thức Hạ Mộng đồng ý với Hạ Tiêu điều này.
Cả hai anh em đều biết anh cả là người ngay thẳng, một khi biết được chắc chắn không giữ bình tĩnh được.
Thêm nữa nếu mẹ cô biết chuyện này, có lẽ sẽ tức giận đến mức không ngủ được mất, ảnh hưởng tới sức khỏe.
- Đúng là trùng hợp thật
Hạ Bằng hiểu hiểu chút, liền hỏi về những chuyện xảy ra ở thủ đô.
Hạ Tiêu hưng phấn nói về những việc đã trải qua ở thủ đô.
Hạ Mộng ôm Đồng Đồng dán vào khuôn mặt nhỏ trơn mềm của cháu gái hôn, sau đó xuống giường, về tây phòng lấy đồ.
Cô mua cho Mai Hồng Diệp khăn quàng cổ và kem dưỡng da đựng trong hộp sắt, cái này rất phổ biến ở thủ đô, mua cho Đồng Đồng đồ chơi và một số thứ khác, mua cho Hạ Bằng một đôi găng tay da và miếng đệm đầu gối bằng len.
Đồng Đồng yêu thích không buông con búp bê ra, còn hôn vài cái.
Hạ Bằng cười đến mức không thấy mặt trời, lập tức đặt miếng đệm ở trên đùi:
- Đây chắc chắn là ý của tiểu Mộng rồi, vẫn là em gái anh biết thương anh.
Hạ Tiêu cố ý nói:
- Em gái thương anh, vậy em trai anh là em đây không biết thương anh sao? Đây là ý của em.
Hạ Bằng trừng hắn một cái:
- Lừa gạt ai đó.
Anh không tin.
Hạ Tiêu không khỏi nở nụ cười:
- Vẫn là anh cả sáng suốt.
Hạ Mộng cũng cười không ngừng được, cô cảm thấy không khí gia đình thật sự vui vẻ, nếu chị dâu có thể tốt hơn chút thì sẽ hoàn hảo.
Mai Hồng Diệp nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy, trong lòng tính toán một chút là tổng cộng bao nhiêu tiền.
Cô em chồng hào phóng như vậy, sao cô ta còn dám không biết xấu hổ mà tính đến năm mươi đồng đưa cho hai người lúc rời đi.
- Tiểu Mộng, việc này làm chị ngượng ngùng quá, hai người vốn dĩ qua bên kia là giải quyết việc, thiếu thốn tiền bạc, kết quả hai người lại mua cho nhà chị nhiều đồ như vậy trở về.
Hạ Mộng còn đang có ý kiến cùng bất mãn với Mai Hồng Diệp, bởi vậy nên thái độ cũng không có nhiệt tình được, nhàn nhạt cười nói:
- Thật vất vả mới được đi một lần, cho dù có ít tiền đến đâu cũng nên mua một chút, nhiều ít cũng là tâm ý của em cùng anh hai.
Tiết Minh Nguyệt lúc này mới nói:
- Đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.
Suy ra từ hai đứa ra cũng vậy, chắc chắn đi xa về cũng sẽ mua đồ cho chúng ta.
- Nhất định như vậy.
Mai Hồng