Hai anh em Hạ Bằng lúc đầu chỉ định đưa Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu đi xung quanh, nhưng nơi này ngoài những con phố, những ngôi nhà gỗ khắc hoa văn, ống khói bếp ra thì cũng không có những thứ gì khác để chụp ảnh.
Vì cách núi Nam Sơn không xa lắm, nên bọn họ đi về phía chân núi.
Bình thường mọi người hay vào rừng đào rau rừng, nấm, đồ ăn, củi lửa…, cho nên đám người Hạ Tiêu rất quen thuộc, vừa đi vừa nói chuyện.
- Nếu may mắn chúng ta còn có thể gặp được chim trĩ.
Hạ Bằng vui vẻ nói:
- Nếu lúc này gặp được chim trĩ, muốn bắt rất dễ, chỉ cần dúi đầu nó vào tuyết là được.
Sau khi nghe những gì hai anh em Hạ Tiêu nói, Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu cũng đầy tò mò, nhanh chân bước theo phía sau hai người.
Lãnh Dịch Minh vừa đi vừa chụp ảnh dọc đường, lại cảm thán trước sự kỳ diệu và vẻ đẹp của thiên nhiên.
Ở đây bầu trời cao và xanh hơn, không khí trong lành, có cảm giác cả người giống như được gột rửa.
Thẩm Lâu cũng thấy cảm xúc dâng trào.
Cho dù trước đây hắn đã đến nhiều nơi tham quan hay phỏng vấn, nhưng đây là lần đầu tiên đặt chân đến rừng, đây thực sự là một trải nghiệm mới mẻ.
Tuy nhiên, ngoài việc thưởng thức phong cảnh, họ cũng không quên nhiệm vụ chính của chuyến đi này.
Lãnh Dịch Minh đang nói chuyện phiếm thì đổi chủ đề:
- Hôm qua tôi nghe bác gái nói mọi người từ Quan Đông tới đây.
Hạ Bằng gật đầu:
- Đúng vậy, ở bên đó cuộc sống rất khó khăn vì vậy chúng tôi mới qua đây, thật ra thì ba tôi cũng đến đây, có người nhà ông ấy đến, còn có bà con cùng thôn, so sánh với bà nội chúng tôi thì tốt hơn nhiều.
Lãnh Dịch Minh thở dài:
- Đúng thật không dễ dàng.
- Khi bà ngoại tôi còn sống, cũng kể cho chúng tôi nghe đôi chuyện về quá khứ, hồi đó chúng tôi đều còn nhỏ nên cũng không nhớ gì nhiều.
Lời nói của Hạ Bằng khiến cho ánh mắt của Lãnh Dịch Minh khẽ nhúc nhích:
- Tôi dự định viết một bài về việc đi Quan Đông, nên rất tò mò về nơi này, anh có thể nói cụ thể cho tôi nghe được không?
- Không thành vấn đề.
Hạ Bằng cảm thấy hai người là ân nhân của nhà hắn, có thể giúp đỡ ân nhân một chút, hắn cầu còn không được, cho nên cho nên cũng không có chú ý cảnh giác, thoải mái kể hết những gì hắn biết.
Hạ Tiêu cũng không có nghĩ ngợi nhiều, thậm chí còn bổ sung thêm vài điều.
Sau đó bọn họ không có may mắn gặp được chim trĩ, xem xét thời gian thấy không còn sớm liền trở về.
Về đến nhà, Hạ Mộng và Mai Hồng Diệp đã gói xong bánh bao nhân thịt heo dưa chua, nước trong nồi cũng đã sôi, chỉ đợi họ trở lại.
Tiết Minh Nguyệt cũng làm một nồi thịt heo kho nhỏ, hương vị và màu sắc hấp dẫn, bà sợ mọi người bị ngán còn làm thêm rau trộn.
- Hai đứa các con đưa mọi người đi đâu vậy? Sao lâu như vậy mới trở về?
Hạ Bằng xoa xoa khuôn mặt lạnh cóng đỏ hồng:
- Chúng con lên núi.
Hạ Mộng thấy vậy vội nói:
- Mẹ, mọi người đoán chừng đều lạnh cóng rồi, có gì chúng ta vào nhà nói đi.
Mặc dù bây giờ đã là tháng Ba, nhưng nhiệt độ nơi này vẫn chỉ có âm mười mấy độ, giữa trưa còn ấm một chút, nhưng gió núi lạnh vẫn lạnh thấu xương.
Tiết Minh Nguyệt vội nói:
- Nhìn ta này, bất cẩn quá, mau mau vào nhà cho ấm.
Sau đó, bà mỉm cười với Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu, quan tâm nói:
- Hai người có lạnh không? Chân có phải muốn đóng băng rồi đúng không? Sớm biết mọi người đi lâu như vậy, thì tôi đã nhắc hai người nhét một ít cỏ cói vào giày vậy sẽ đỡ lạnh hơn chút.
Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu đã từng nghe về cái tên cỏ cói, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nó, cả hai đều có chút tò mò.
Hạ Tiêu lập tức đến nhà kho cầm một ít cỏ cói khô vào nhà.
Lãnh Dịch Minh nhịn không được cầm máy ảnh lên, chụp hai bức ảnh cỏ cói khô.
Đối với hắn và Thẩm Lâu thì hành động này rất bình thường, nhưng đối với người nhà Hạ Mộng thì khác, họ rất kinh ngạc, bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, những cây cỏ khô thế này mà chụp