Những người này cứ mở miệng đều là “Giang gia”, làm việc đều là hết sức dùng mọi cách vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.
Phải nói những đứa trẻ sinh ra trong các gia tộc quyền thế, trời sinh chính là cao thủ đùa bỡn quyền lực.
Chỉ với vài câu nói, đã khiến sắc mặt đội trưởng Tôn hoàn toàn thay đổi.
Người bị đánh là Giang thiếu, lại liên lụy đến Giang gia, còn có các thiếu gia khác cũng đứng ra gây áp lực cho ông ta.
Những người này chỉ cần động một đầu ngón tay đều có thể đè chết ông ta.
Nghe giọng điệu của những người này hình như họ vốn không quen biết với người đàn ông kia.
Hay nói cách khác người đàn ông đó không phải là con cháu của bất kì thế lực nào ở thủ đô.
Như vậy ông ta còn sợ cái gì?
Đội trưởng Tôn lập tức đứng dậy, sắc mặt u ám bày ra quyền uy và lời lẽ chính trực nói với An Tuyển Hoàng: “Xin lỗi, anh bị nghi ngờ cố ý gây thương tích cho người khác.
Hiện tại cảnh sát chính thức bắt giữ anh, anh có quyền im lặng.
Nhưng mỗi câu nói của anh đều có thể trở thành...! A!”
Không đợi ông ta nói hết lời thoại quen thuộc của cảnh sát, An Tuyển Hoàng đã đá thẳng một phát vào chiếc bụng phệ của người đó.
Đội trưởng Tôn lập tức bị đá văng ra xa năm mét, miệng nôn ra đầy nước chua, ngã xuống đất không đứng dậy được, không ngừng la hét.
Giọng nói nghiêm nghị và sắc lạnh của người đàn ông giống như chiếc chuông cổ ngàn năm trải qua bao thăng trầm của thời gian vẫn kiên định đứng vững: “Ông, không xứng!” Dám khua tay múa chân trước mặt anh!
Mấy người cảnh sát cấp dưới được Đội trưởng Tôn đưa tới nhìn thấy đội trưởng nhà mình bị đánh, đều trợn tròn mắt, lúng túng không biết phản ứng như thế nào, kinh ngạc đến ngây ngốc.
Ánh mắt xinh đẹp của Dạ Cô Tinh chợt lóe qua vẻ không kiên nhẫn.
Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Cô còn chưa có ăn cơm đâu!
An Tuyển Hoàng dường như cảm nhận được cảm xúc của người phụ nữ trong lòng.
Anh không muốn lãng phí thêm thời gian, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Giang Hạo Đình cùng Kỷ Hạo Hiên đang đứng bên cạnh: “Giang gia, Kỷ Gia.
Được lắm.”
Sau khi để lại một câu nói đầy ẩn ý, An Tuyển Hoàng ôm người phụ nữ vào lòng rồi xoay người rời khỏi, nhưng không một ai dám tiến lên ngăn cản.
Kỷ Hạo Hiên chấn động, nhìn theo bóng dáng đang dần rời xa của An Tuyển Hoàng, ánh mắt lộ ra hoảng sợ.
Anh...!anh ta muốn làm cái gì?
“Anh ta...là ai?” Giang Hạo Nhiên khó khăn mở miệng hỏi, đột nhiên phun một ngụm máu tươi, nhưng vẫn cố chấp nhìn về phía Kỷ Hạo Hiên.
Anh ta nhất định phải biết đáp án.
“...An Tuyển Hoàng.”
Đôi con ngươi của Giang Hạo Đình bỗng chốc co rụt lại, An...!An Tuyển Hoàng?!
Chính là người đàn ông kia!
Hóa ra là anh ta!
Không ngờ rằng, thật sự không ngờ...
Người phụ nữ của anh ta...
Một tiếng “An Tuyển Hoàng” của Kỷ Hạo Hiên giống như tiếng sấm vang dội bên tai, khiến cho tất cả mọi người đều trừng mắt lớn hốt hoảng.
Có thể làm cho Kỷ Hạo Hiên kiêng dè và Giang Hạo Đình đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy! Họ An, An gia, ngoài vị kia ra thì còn có thể là ai?!
Tuy rằng những năm gần đây các thế gia nắm độc quyền, nhưng trong bốn đại gia tộc “An, Kỷ, Giang, Tần” thì An gia vẫn luôn đứng đầu.
Mặc dù thế lực trong nước sớm đã không còn thừa lại bao nhiêu, nhưng chỉ dựa vào các thế lực còn sót cũng đủ để áp đảo ba nhà còn lại.
Thực lực của An gia cường đại ra sao, quyền lực lớn đến mức nào, hoàn toàn không thể đánh giá, cũng tưởng tượng không nổi.
Gia chủ thế hệ này của An gia, bảy tuổi đã kế thừa, chín tuổi lên nắm quyền.
Nổi tiếng là người sát phạt quyết đoán và máu lạnh.
Nếu không phải như vậy, An gia làm sao có thể phát triển huy hoàng chưa từng có như ngày nay trong tay anh ta.
Mà vừa rồi bọn họ đã làm cái gì? Người đàn ông kia đứng trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ như có mắt không tròng, lại đi vu khống anh ta “cố ý giết người”, còn đe dọa phải bỏ tù anh “đến mọt gông”.
Lần này thì gặp rắc rối rồi! Gây đại họa rồi! Có khi vì chuyện này mà liên lụy đến cả gia tộc.
Tất cả mọi người chân loạng choạng, suýt chút nữa ngã quỵ, sắc mặt tái nhợt.....
Còn Đội trưởng Tôn vừa mới lấy lại tinh thần liền nổi giận đùng đùng hét lớn: “Mau bắt người! Đưa về đồn! Tôi muốn tự-mình-thẩm-vấn!”
Ánh mắt mọi người nhìn ông ta giống như đang xem một người đã chết, nhất định nhìn không thấy ánh mặt trời của ngày mai!
......
Trong phòng khách Kỷ gia, không khí ngưng trệ.
Kỷ Tu Thần ngồi trên sofa với khuôn mặt lạnh lùng.
Khóe mắt liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, nét lo lắng ẩn dấu sau đôi mày anh tuấn, nhưng lại bị anh ta âm thầm che đậy.
Một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở một đầu khác của sô pha, sống lưng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia tộc lớn.
Khuôn mặt trắng trẻo hồng hào giống như thiếu nữ, ngoại trừ vài nếp nhăn mờ nhạt cực khó phát hiện nơi khóe mắt, còn lại đều được bảo dưỡng rất khá.
Đôi mày liễu thon dài nhíu chặt, sắc mặt có chút tái nhợt dị thường, đáy mắt tràn ngập lo lắng và bồn chồn.
Kỷ Tu Viện c ắn môi dưới, nhìn anh cả rồi lại nhìn mẹ.
Cuối cùng ánh mắt dừng trên cánh cửa thư phòng đang khép chặt.
Ngón tay trắng nõn không ngừng rối rắm đan vào nhau.
Dường như làm vậy có thể giải tỏa được căng thẳng và sự lo lắng đuổi làm sao cũng không đi trong lòng.
“Khụ khụ khụ khụ khụ...”
Một đợt tiếng ho như muốn nổ phổi truyền đến, bất chợt đánh vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Kỷ Tu Viện đột nhiên đứng dậy, vẻ sợ hãi xẹt qua đáy mắt, khẽ gọi: “Anh...!anh hai.”
Bà Kỷ vừa thấy con trai thứ hai của mình, trong mắt lóe qua vẻ đau lòng, vội vàng đỡ lấy cơ thể yếu ớt của anh ta: “Hạo Lâm, sao con không ở trong phòng mà nghỉ ngơi.
Hôm qua bệnh vừa mới tái phát...”
Kỷ Hạo Lâm tay nắm chặt tay, khẽ ho hai tiếng.
Anh xua tay, cười dịu dàng mang theo nét ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh: “Mẹ, con không...khụ khụ khụ...!không có chuyện gì...!khụ khụ khụ.”
Sự đau lòng trong mắt của bà Kỷ càng sâu hơn.
Bà càng hận hơn mỗi khi nhớ tới bệnh tật này của con trai thứ hai....
Kỷ Hạo Lâm khẽ gật đầu với Kỷ Tu Thần: “Anh cả.” sau đó quay sang nhìn về phía Kỷ Tu Viện với ánh mắt kỳ quái: “Em gái.”
Kỷ Tu Thần có chút lãnh đạm khẽ “Ừm” một tiếng.
Còn Kỷ Tu Viện lại cứng đờ cả người.
“Đúng rồi, sao không thấy Hạo Hiên?” Kỷ Hạo Lâm như vô tình lên tiếng hỏi.
Bà Kỷ lại thở dài, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt: “Bị cha con gọi đến phòng làm việc...”
Chưa kịp dứt lời thì chỉ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, kèm theo tiếng nói phẫn nộ của người đàn ông trung niên: “Cút! Mày cút ngay cho tao! Kỷ gia không có đồ bỏ đi như mày!”
Nghe thấy ba chữ “Đồ bỏ đi”, hô hấp của Kỷ Hạo Lâm như tắc nghẽn, đáy mắt tràn ngập ý hận.
Bà Kỷ và Kỷ Tu Thần đột nhiên kinh hãi, vội vã chạy tới phòng làm việc.
Nhưng chưa đi đến nơi, cánh cửa phòng làm việc đã mở ra từ bên trong.
Kỷ Hạo Hiên bước ra với sắc mặt tái nhợt, trên má phải còn in rõ vệt đỏ của năm ngón tay.
“Tu Thần, vào đây.” Giọng nói bình thản truyền ra từ trong phòng làm việc, nghe không ra chút tức giận.
Khó mà tưởng tượng được chưa đầy một phút trước chủ nhân của giọng nói này lại phẫn nộ đến vậy.
Kỷ Tu Thần mắt nhìn thẳng, nghe theo lời đi vào phòng, đôi môi mỏng mím chặt, mang chút lạnh lùng.
Kỷ phu nhân đau lòng đến rơi nước mắt.
Bà nhẹ nhàng đưa tay xoa lên nửa khuôn mặt hơi sưng của đứa con trai: "Hạo Hiên, đứa con đáng thương của mẹ.
Như này...!rốt cuộc là tại sao chứ?!"
Trong suốt ba mươi năm kết hôn với Kỷ Cương, Lận Tuệ rất hiểu chồng mình.
Mặc dù ông nghiêm khắc nhưng rất ít khi đánh con cái, trừ khi vô cùng tức giận.
Vừa rồi, Kỷ Cương mới nhận một cuộc điện thoại, sau đó mặt mày sa sầm.
Hạo Hiên vừa về đến cửa, còn chưa kịp uống ngụm nước đã bị gọi vào phòng làm việc.
"Hạo Hiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Con nói một lời đi...! cha con làm sao có thể vô duyên vô cớ đánh con chứ?"
"Anh ta...!quay về rồi."
Lận Tuệ sửng sốt, ánh mắt dường như có điều hoài nghi: "Cái gì?"
Kỷ Hạo Hiên đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: "An Tuyển Hoàng quay về rồi."
Lận Tuệ như bị sét đánh, thở dốc, đáy mắt dâng lên những cảm xúc phức tạp, có oán hận, sợ sệt, có hoảng, kinh hãi.
Cuối cùng hai mắt trắng dã, rơi vào trạng thái hôn mê.
Kỷ Hạo Hiên vôi vàng đỡ lấy cơ thể của bà, giọng điệu hoảng hốt: "Mẹ! Mẹ! Mẹ không sao chứ?! Viện Viện, thuốc đâu? Nhanh!"
"Hả? À!" Kỷ Tu Viện cuống cuồng lục lọi đi tìm thuốc....
Không