"Tôi có thể thuộc lời thoại vì tôi đã từng xem ‘Thanh xuân phai tàn’, cũng nhận ra anh là người đóng vai Trình Kì Duệ.
Lúc đó anh bị tiêm chất kích thích, người bình thường hoàn toàn không thể đến gần, nên tôi không có cách nào khác ngoài làm vậy.
Hơn nữa, lời nói tương tự thôi, sao có thể cho là một người?" Dạ Cô Tinh khẽ cười, ánh mắt nghiêm túc, đối diện với cái nhìn của Tiêu Mộ Lương, không tránh không né.
Tiêu Mộ Lương lại chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt vẫn khóa chặt lên người Dạ Cô Tinh như cũ, tựa như đang cố gắng phân biệt thật giả trong lời nói của cô.
Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi nhìn sang hướng khác, rồi thả lỏng thân thể, cứ như quả bóng cao su bị xì hơi, ngã quỵ về giường bệnh.
Đôi mắt phượng lại hơi mất hồn nhìn lên trần nhà.
Không phải cô ư...
Tử à, tôi không giữ em lại được, em đúng là tàn nhẫn biết bao...
Dạ Cô Tinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, bấm chuông gọi y tá tới, máu chảy ngược đã sắp làm đỏ hết nửa bình chất lỏng còn lại, vậy mà người đàn ông chẳng hề hay biết gì.
Anh vẫn cứ qua loa bất cẩn như vậy, mãi không biết chăm sóc bản thân mình.
Diệp Từ đã từng cười mắng: "Đúng là đứa trẻ làm cho người ta phải đau lòng mà!"
Không ngờ rằng, lại khiến cho người đàn ông cao lớn kia đỏ mặt trong chớp mắt, dáng vẻ ngại ngùng, không được tự nhiên và rất đáng yêu.
Khoảnh khắc ấy, Diệp Tử như thấy được thứ thuần khiết nhất trên đời.
Dùng "thuần khiết" để miêu tả một người đàn ông diễn phim người lớn, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười.
Vậy mà giây phút đó, cô lại có loại trực giác mạnh mẽ này.
Khi mới gặp người đàn ông này, anh đẹp đến không thể nhầm lẫn với ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là một kiểu đẹp cực kỳ hung hãn, kiêu ngạo, cuồng dã, chói mắt, không biết thu liễm.
Trong mắt phủ đầy những xa cách lạnh nhạt, như nơi cành cao trong mùa đông, như gốc mai ngạo nghễ nở hoa nơi tuyết trắng...!Luôn nhìn mọi thứ từ trên cao, xa đến không thể nào với tới.
Anh rất kiệm lời, ban đầu, chỉ có khi diễn chung mới có thể nghe thấy giọng anh.
Một tiếng "dừng" của đạo diễn vang lên...!anh sẽ lại lùi về thế giới lạnh lẽo kia của mình.
Đến rồi lại đi, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh một mình rời khỏi phim trường.
Cứ như làm bản thân mình trở nên lạnh đến tận cùng, mới tiếp tục sống sót được trong thế giới buốt giá kia.
Cho nên đôi mắt anh mới đầy băng giá sương lạnh, dáng vẻ mới luôn thờ ơ hờ hững.
Nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo kia, thứ mà Diệp Tử thấy chính là sự phòng bị vô cùng, như một chiếc cửa sắt dày nặng chợt hiện lên ngăn cách mọi người ra bên ngoài.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cái đuôi của Tiêu Mộ Lương sắp vểnh lên tận trời rồi.
Một ngôi sao khiêu dâm nam, còn ra vẻ sạch sẽ cao quý gì nữa?!
Điều này chẳng khác gì đã làm gái ngành, còn muốn lập đền thờ trinh tiết.
Trong những tiếng dè bỉu, chế giễu cùng chửi rủa của mọi người, Diệp Tử lại hiểu anh, tựa như một chiếc gương, như cô hiểu bản thân mình.
Sau đó, qua con đường điều tra tin tức tổ Dạ, cô biết được tất cả những gì đã xảy ra với người đàn ông này.
Cô cảm thông cho anh, như thương xót cho chính mình lúc đó.
Lạnh lùng là cách anh bảo vệ bản thân, phòng bị là an ủi anh dựa vào để tiếp tục sống sót.
Nhưng, Diệp Tử đã chết rồi.
Bây giờ cô là Dạ Cô Tinh, một người khác hẳn với Diệp Tử! Bí mật sống lại này cô sẽ không nói cho bất cứ ai, đương nhiên Tiêu Mộ Lương cũng nằm trong số đó!
Bởi vì, cuộc sống của cô, đã sớm chẳng còn liên quan gì đến Diệp Tử.
Từ giây phút mở mắt ra kia, cô đã là một người khác.
"Cô muốn tôi diễn vai nam chính?" Ánh mắt của Tiêu Mộ Lương vẫn trống rỗng như trước, nhìn thẳng lên trần nhà, lông mi rung rung như bươm bướm khép cánh, trong đôi mắt phượng, không biết đang nghĩ suy điều gì.
Trông theo cô y tá áo trắng mũ trắng đóng cửa rời đi, Dạ Cô Tinh lại liếc nhìn bình truyền dịch vừa được treo lại một lần nữa, nghe thấy thế, khẽ "ừ" một tiếng.
"Vì sao lại tới tìm tôi?"
"Anh rất phù hợp."
Lời Dạ Cô Tinh nói không phải giả.
Cô làm vậy, đầu tiên là muốn lôi kéo Tiêu Mộ Lương một lần.
Đây là chuyện kiếp trước cô ngại thân phận nên không thể làm.
Thứ hai, cô từng hợp tác diễn “Thanh xuân phai tàn” với anh, đương nhiên biết trình độ diễn xuất của Tiêu Mộ Lương.
Vả lại khí chất của anh cũng rất phù hợp với những đặc điểm riêng trong tính cách của vai diễn Viên Hi Thần này.
Trước hết, Viên Hi Thần sinh ra trong một gia đình quan chức.
Không chỉ có ngoại hình nổi bật, mà tính cách của anh ta cũng trùng hợp với Tiêu Mộ Lương - trong lạnh lùng có kiêu ngạo, trong thâm trầm có uy nghiêm, trên thương trường quyết đoán dứt khoát, tựa như tảng băng trong ngày đông giá rét, khiến người ta phải run rẩy.
Mà tính cách như vậy, đã quyết định phẩm chất đặc biệt kiệm lời ít nói của Viên Hi Thần.
Rất nhiều chuyện trừ khi người vợ Tiêu Tinh chủ động hỏi, nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không tự mình nhắc đến.
Những điều này với Tiêu Mộ Lương mà nói, hoàn toàn là diễn lại bản thân mình, có thể nói rằng không chút khó khăn.
Chỉ là ai cũng sẽ nghi ngờ về thân phận ban đầu của anh.
Quả nhiên, ngay khi Vương Trực đăng lên Weibo hôm nay, phản ứng của mọi người cũng không khác lắm so với những gì cô dự tính.
"Phù hợp không? Cô chắc chắn mình muốn một-diễn-viên-khiêu-dâm-nam, diễn vai nam chính chứ?" Giọng nói Tiêu Mộ Lăng đầy mỉa mai, những từ "diễn viên khiêu dâm nam" dễ dàng thốt ra từ trong miệng anh, nhưng lại khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy đau khổ cùng bất đắc dĩ.
Anh vẫn là một con nhím, giáp nhọn đầy người, đâm đau người