Khoan Khoan: “Lẽ nào cứ trơ mắt nhìn nữ thần bị chà đạp như vậy sao?! Một nam diễn viên phim người lớn, không xứng với nữ thần của nhà tôi!”
Vua nữ nhi quốc: “Đúng! Tiêu Mộ Lương nhất định là đã dùng quy tắc ngầm! Đả đảo tổ làm phim xấu xa, đã đảo tổ làm phim vô lương tâm! @Đạo diễn Vương Thạch.”
Tiểu Ngũ Ngũ: “Mạnh mẽ yêu cầu Tiêu Mộ Lương rút ra khỏi đoàn phim .”
“Yêu Cầu Tiêu Mộ Lương rút khỏi ‘Over the city’!”
“Tên đàn ông hèn hạ cút ra khỏi giới giải trí đi!”
…
Vào lúc này, Vương Trực đang ngồi trước máy tính dương dương tự đắc đọc bình luận trên mạng, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi.
Với tư cách là hội trưởng hội đứng phía sau fan hâm hộ Áo Tím, chỉ cần tin tức phía bên Vương Thạch vừa xuất hiện, cậu đương nhiên nhanh chóng hưởng ứng để tạo tiếng tăm cho nghệ sĩ của mình.
Cho nên, sáng sớm hôm nay trên người cậu mặc áo gile, không đợi được mà nhanh chóng phát lên Weibo bức ảnh được chụp nhanh vào hôm qua.
Tất cả mọi người có bị vẻ đẹp này làm lóa cả mắt hay không!
Đương nhiên, trong số này không thể thiếu đội chế tác hậu kỳ của cậu đều là cao thủ máy tính.
Ví như: giọt nước mắt nơi khóe mắt của nghệ sĩ, cơn mưa hoa đào như trút nước ngoài cửa sổ.
Câu nói kia cũng là sau khi cậu được Vương Thạch chỉ bảo mà gắn lên, bỏ ra bao nhiêu năng lực vì nghệ sĩ của mình tạo tiếng tăm, thuận tiện cũng để lộ ra tin tức của nam diễn viên chính, Tiêu Mộ Lương.
Tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của cư dân mạng!
Thực ra, Vương Trực luôn cảm thấy rất khó hiểu với việc Dạ Cô Tinh coi trọng Tiêu Mộ Lương, rồi để anh ta đóng vai nam chính bộ phim này.
Dựa vào độ chú ý của “Over the city” bây giờ, tin rằng trong giới này có rất nhiều người muốn lấy được vị trí nam chính của bộ phim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không thể mời được một nhân vật nổi tiếng cấp bậc ảnh đế* như Quan Nghị Thành, thì cũng phải giống như tiểu thịt tươi Lương Tuấn Huy, nghệ sĩ như vậy chắc chắn vô cùng nhiều.
*Ảnh đế: Đế vương điện ảnh.
Chẳng phải chọn ai cũng tốt hơn là chọn Tiêu Mộ Lương sao?
Một người đàn ông quay phim người lớn, nói khó nghe một chút chính là nam diễn viên phim khiêu dâm, là hạng người có nhân cách không tốt.
Không có đoàn làm phim đúng chuẩn nào lại tự tạo rắc rối cho mình, càng huống hồ là để cho anh ta diễn vai nam chính?
Sau khi Vương Thạch biết được tin tức này, lập tức tìm đến Dạ Cô Tinh, nói hết những lo lắng băn khoăn của cậu ra.
Dù sao cậu bây giờ cũng được xem là một “tướng” tài giỏi dưới quyền của Dạ Cô Tinh.
Thực quân chi lộc, trung quân chi sự*, cậu cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô.
*Nhận bổng lộc của ai thì phải trung thành với người đó.
Nhưng, cậu còn chưa nói được ba câu, Dạ Cô Tinh lập tức cười khẩy ngắt lời cậu.
Trong đôi mắt đen bóng lộ ra một màn sương mỏng, như sương mù lúc ẩn lúc hiện, như thật như ảo.
Cậu lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh, mắt cũng không tự chủ được mà bắt đầu né tránh ánh mắt của Dạ Cô Tinh.
Cô ấy, tức giận rồi.
Lúc này trong lòng Vương Trực lập tức run sợ, giọng nói của cô gái trong trẻo mềm mại như nước vang lên bên tai cậu, mang theo hơi lạnh của cơn gió cuối thu, khiến cho hai chân không ngăn được sự run rẩy.
“Ở vị trí này, không những phải nỗ lực làm tốt công việc của mình, mà còn phải có trách nhiệm hoàn thành thật tốt công việc đó.”
Trong lòng Vương Trực thoáng giật mình, cả người lập tức run rẩy, ngay cả mí mắt cũng chớp liên tục.
Hình ảnh tám cái giá chữ Thập máu chảy đầm đìa ở phòng xét xử ngày đó lại lần nữa hiện lên trong trí óc.
Hai chân cậu mềm nhũn, dường như sắp ngã ngồi xuống đất.
Ngay lúc cậu cách mặt đất ngày càng gần thì Vương Trực cảm thấy có một cánh tay nhấc cậu lên, khiến cho cậu từ từ đứng vững lại.
Cậu vô thức ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy vẻ lạnh lùng trong mắt Dạ Cô Tinh lại trở về sự bình thản vốn có.
“Anh, có lòng rồi.” Như than thở mà không phải than thở, như kỳ lạ mà không phải kỳ lạ, muốn trách móc lại không thể trách móc.
Vương Trực dường như đã hiểu ra, lập tức cúi gập người chín mươi độ, giọng điệu cung kính nghiêm túc: “Xin lỗi, tôi… quá đáng rồi.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Anh là một người thông minh, sau này có rất nhiều chỗ đều phải dựa vào sự cố gắng của anh.” Nói xong, đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Bên trong phòng lúc này, trong mắt Tiêu Mộ Lương ngoài sự phòng bị ra còn xen lẫn cả sự điên cuồng.
Vương Trực cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân bủn rủn tê liệt ngã lên trên ghế dài đặt giữa hành lang bệnh viện, cậu đưa tay lau mồ hôi lạnh đang chảy trên trán.
Nguy hiểm thật! Ở vị trí này, không những phải biết mình nên làm gì, mà còn phải làm thật tốt trách nhiệm của mình! Cô ấy đang nhắc nhở cậu, đồng thời cũng đang cảnh cáo cậu!
Hành động ngày hôm nay của cậu đã vượt quá danh phận rồi!
Dạ Cô Tinh là chủ, quyết định của cô, không cần bất cứ kẻ nào xen vào phản bác, cô chỉ cần người nghe lời làm việc.
Sau khi ngồi lên vị trí cao, lại nắm trong tay cả một “vùng trời rộng lớn”, cô gái này tuổi còn trẻ nhưng lại khiến cho người khác vừa phải kính nể, vừa thán phục.
Chẳng trách ngay cả Vu thiếu cũng phải cúi đầu xưng thần.
Cậu thậm chí một chút cũng không nhìn thấu được cô ấy.
Không, hoặc phải nói cô gái này, từ sự việc Bạch Sương Sương bị chỉ trích, cho đến Dương Giang vào tù.
Rồi dùng giá thấp mua lại cổ phiếu, Thuần Ngu Thời Thượng đổi chủ.
Lại nói không lâu trước đó bang Hải Long bị lật đổ, bang Ám Dạ trỗi dậy.
Đứng sau tất cả mọi việc, đều là cô gái này đang dùng bàn tay trắng nõn