Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên, giống như một xô nước đá mát lạnh trong ngày hè nóng nực, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt.
Người này mặc áo phông trắng quần short, dáng người cao gầy, làn da trắng trẻo dưới ánh mặt trời như được phủ một vầng hào quang vàng óng.
Một chiếc kính râm to che gần hết khuôn mặt của cô gái, chỉ lộ ra những đường nét thanh tú của xương hàm cùng chiếc cổ thanh mảnh, duyên dáng như thiên nga.
Ánh mắt Dạ Huy Nguyệt khẽ sáng lên, anh ta cụp mắt xuống trong vô thức, mím chặt đôi môi mỏng, im lặng.
Đôi mắt của đám nam sinh lại sáng ngời, sắc mặt kinh ngạc không nói lên lời.
Đám nữ sinh thì tràn đầy đố kỵ ghen ghét, không khí chua* lè.
*Vị của dấm đó~ghen nha
Trần Phương Kỳ che nửa bên mặt, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.
Rốt cuộc không nhịn được hét lên xông về phía Dạ Cô Tinh, giơ tay phải lên, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, giống như muốn trả lại cái tát mình phải chịu.
“Cô là ai cơ chứ? Dám đánh tôi?”
Bản lĩnh của cô ta thế nào, mà bản lĩnh của Dạ Cô Tinh thì như thế nào? Nhẹ nhàng tránh sang bên, Trần Phương Kỳ đột nhiên bay lên không trung.
Nhưng không khống chế được lực nên lao về phía trước, rơi xuống bồn hoa bên cạnh, vừa đúng rơi trúng một cụm nha đam.
Bụp bụp, vài nhánh lô hội bị nghiền nát, chất dịch màu xanh của lô hội dính đầy lên mặt cô ta.
Đám đông im lặng rồi đột nhiên phá lên cười lớn.
Trần Phương Kỳ tức giận đứng dậy, không cần biết mình cao quý như nào, trong lòng toàn là ác ý, sau đó lao thẳng về phía Dạ Cô Tinh.
Trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, Dạ Cô Tinh linh hoạt né tránh, lại đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cô chuyển ánh mắt thật nhanh, không nhìn vào khuôn mặt bị dính một bãi nước nhờn xanh kia.
Ánh mắt rời đi lại gặp ngay ánh mắt Dạ Huy Nguyệt vừa nâng lên, Dạ Cô Tinh nhìn cậu ta một cái thật sâu rồi lập tức quay đi.
Cả người Dạ Huy Nguyệt đột nhiên cứng đờ, ánh mắt chợt lóe, tối sầm không rõ, chỉ mím chặt đôi môi mỏng, như thể con người lưu manh, đầy miệng đầy lời tục tĩu ban nãy không phải là cậu.
Trần Phương Kỳ lần này thông minh hơn, cô ta không lao đến cùng nữa, mà đến giữa đường đột nhiên dừng lại.
Sau đó quay cái đầu đầy chất nhầy màu xanh lại, đứng cách Dạ Cô Tinh ba bước.
Ánh mắt oán hận, đôi mắt nham hiểm lay động toát lên vẻ oán hận.
Giống như con rắn hổ mang cao bằng nửa người, phun ra những chiếc lưới màu đen, xấu xa, ác độc.
Lại như hổ rình mồi, cứ như một giây tiếp theo sẽ nhe nanh và vồ lên.
“Đồ hèn hẹ! Cô lại dám đánh tôi?”
Ánh mắt Dạ Huy Nguyệt sắc lạnh, bất chấp đống nước nha đam trên mặt Trần Phương Kỳ, giáng xuống một cái tát vào má bên phải.
Lập tức, má hai bên trái phải của cô ta, hai dấu bàn tay hòa lẫn vào nhau, đẹp không sao tả xiết.
“Tôi cảnh cáo cô, ăn nói cho đàng hoàng vào!” Giọng nói của người thiếu niên lạnh lùng, uy nghiêm, tràn đầy sát khí.
Ánh mắt Trần Phương Kỳ rụt rè, nhưng trong đáy mắt tràn đầy hận ý.
“Cậu! Các người...." Chỉ tay vào hai người đối diện, cô ta tức giận đến mức đầu ngón tay run run, cả người chật vật không chịu nổi, làm sao còn bộ dáng nghênh ngang kiêu ngạo, tự tin trước đây.
Hai cái tát giáng xuống cũng khiến Trần Phương Kỳ hoàn toàn tỉnh táo.
Dạ Huy Nguyệt là một kẻ lưu manh, mà cô gái không biết từ đâu đến này cũng không phải là một người hiền lành! Nếu như dùng cứng đối cứng với bọn họ, cô nhất định sẽ không có lợi.
Tuy nói họ cũng không dám làm gì cô ở trước mặt nhiều người như vậy, nhưng chắc không thiếu việc khiến cô ta nếm chút khổ sở.
Không thể không nói, Trần Phương Kỳ vẫn còn chút đầu óc, xem xét thời thế nhìn đúng hướng gió, cũng biết khi nào thì nên quát tháo hung dữ, khi nào thì nên nén giận.
Mọi người vây xem cũng nghĩ đến điều đó, nhưng ánh mắt lại di chuyển giữa Dạ Huy Nguyệt và Dạ Cô Tinh.
Vừa rồi khi Trần Phương Kỳ mắng cậu ta cũng không thấy cậu tức giận như vậy.
Chỉ vì một câu “hèn hạ”, Dạ Huy Nguyệt lại ra tay, xem ra quan hệ của hai người này không đơn giản!
Lại liên tưởng đến việc Trần Phương Kỳ mơ hồ đề cập đến “sống dựa vào nhan sắc” và “dựa vào cơ thể để kiếm sống”, cô gái kia sẽ không phải là……
Mọi người đều có phỏng đoán trong lòng, nhưng đều không thay đổi cảm xúc, bình tĩnh xem biến.
Thật sự là một vở kịch hay! Xem không lãng phí!
Đúng lúc này, Dạ Cô Tinh cử động.
Chỉ thấy cô từ từ đi về phía Trần Phương Kỳ.
Cô gái bước đi chậm rãi dưới ánh mặt trời, tư thế ưu nhã, giống như đang đi dạo trong vườn, thưởng hoa nếm rượu.
Cả người toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng không nói rõ được, uyển chuyển động lòng người.
Mỗi cử chỉ, mỗi hành động, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, tự nó là một cuộn tranh.
Mỗi bài hát, mỗi câu thơ, mỗi tiếng than vãn, mỗi lời than thở, tựa như âm thanh đẹp