“Đúng vậy, một bản ghi âm có thể chứng minh được cái gì chứ?” Dạ Cô Tinh nhìn phía cô ta, nụ cười trên khóe miệng ngày càng sâu: “Nhưng nếu dùng chuyện này thu hút sự chú ý của công chúng, chắc là không khó lắm nhỉ?”
Phải biết rằng, những điều trên internet, dù đúng dù sai, chỉ cần có mánh lới quảng cáo, đủ điên rồ, tỷ lệ nhấp chuột cao thì không sợ nó không nổi tiếng! Nổi tiếng rồi, còn sợ rằng không thể thu hút sự chú ý của công chúng sao?
Dạ Cô Tinh hiểu được đạo lý này, Trần Phương Kỳ sao lại không hiểu.
Huống hồ Trần gia cũng làm trong ngành sản xuất truyền thông, cô ta đương nhiên hiểu được sức mạnh của dư luận!
“Cô nói xem nên đặt cái tiêu đề như thế nào cho hay nhỉ? Tôi nghĩ là....! không bằng chúng ta để là: ‘Kinh hãi phát hiện nữ sinh Khoa học (HKUST- đại học khoa học và công nghệ Hong Kong) cấu kết với quan chức trong trường học, làm rò rỉ đời tư của học sinh’? Hay là: ‘Nữ sinh Đại học Khoa học la hét trên đường như một người đàn bà chanh chua, quan chức cấp cao của trường thực ra là đồng phạm’? Không không không...!hình như chưa đủ hấp dẫn lắm.”
“Cô...!cô muốn thế nào?” Trần Phương Kỳ đương biết ý của Dạ Cô Tinh khi cô nói những lời này, đây là rõ ràng là uy hiếp trắng trợn!
Một khi đoạn ghi âm này bị lộ ra, trước không nói đến thật giả, chỉ riêng đề tài này đã đủ bị chú ý.
Sức mạnh của đội quân internet hiện giờ vô cùng khủng bố.
Miệng người nhiều xói chảy vàng*, đến lúc đó cho dù cô ta có chết không thừa nhận cũng chẳng có ích gì.
Huống hồ cô gái này cứ nói đến quan chức cấp cao trường học, lỡ như chuyện này thật sự bại lộ ra, thì bác kia…
*chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn
Nếu bố cô ta mà biết được cũng nhất định giận tím mặt.
Không thể để sự việc phát triển đến mức đó được.
Trần Phương Kỳ lắc đầu thật mạnh, bộ dạng bình tĩnh cuối cùng cũng không giữ được nữa.
Ánh mắt hoảng hốt, cả người giống như bị rút xương, hai vai cũng vô thức xụ xuống: “Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Ngay cả giọng nói cũng không còn vênh váo hung hăng nữa, ngược lại mang theo một loại vô lực yếu ớt cùng suy sụp.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh sắc lạnh, làm như không nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của cô ta: “Xin lỗi.”
“Cái gì?” Giọng nói của Trần Phương Kỳ đột nhiên cao vọt lên, nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh với vẻ không tin nổi, chậm rãi chuyển mắt sáng Dạ Huy Nguyệt đang đứng một bên.
Cô ta từ nhỏ đã là bảo bối được cha mẹ nâng niu, không cần giấu giếm vui, hay tức giận ghen ghét.
Có thể nói là tùy ý theo ý mình cũng không quá một chút nào.
Hôm nay lại bắt cô cúi đầu xin lỗi một tên “trai bao” vô liêm sỉ, thấp hèn.
Làm sao cô ta có thể cam tâm tình nguyện được?
Hôm qua, cô ta rõ ràng nhìn thấy Dạ Huy Nguyệt lên chiếc xe màu đỏ của một cô gái.
Chiếc xe thể thao đó là phiên bản giới hạn của Ferrari mới ra mắt trong năm nay.
Ngay cả nhà cô cũng không phải nói mua là có thể mua ngay được.
Đây không phải trai bao vô sỉ được bao nuôi thì là gì?
“Hửm?” Dạ Cô Tinh đột nhiên nhíu mày, một tiếng hừ nhẹ phát ra từ khoang mũi, nhẹ đến mức khó có thể nghe thấy.
Nhưng khi nó truyền vào tai Trần Phương Kỳ không khác gì tiếng quỷ!
Cô ta siết chặt nắm tay, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Chuyện đã đến mức này cô ta không còn lựa chọn nào khác! Nhưng cô ta nhất định sẽ bắt hai người này phải trả giá đắt...
“Xin lỗi.”
“Cô nói cái gì?”
“.
.
.
.
.
.
Xin lỗi.”
“Thật ngại quá, nghe không rõ.”
“Xin lỗi!”
Dạ Cô Tinh cười khẽ: “Cô đang nói với tôi sao? Nhưng mà tôi-không-cần.”
“Cô!” Hai mắt Trần Phương Kỳ như muốn nứt ra, kiêu ngạo như cô ta, chưa từng bị sỉ nhục như thế này bao giờ! Cô ta hận! Rất hận!
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ cô ta phải nhịn, phải nhịn!
Cái đầu đầy cao ngạo chậm rãi cúi thấp, Trần Phương Kỳ quay sang Dạ Huy Nguyệt - người vẫn lạnh lùng đứng ở bên quan sát nãy giờ.
Cô ta lại nắm thật chặt tay, sự oán hận sâu thẳm trong mắt cũng được kiềm chế, một