Vị trí được ngồi cũng giống như ý nghĩa của ngai vàng.
Hoa Hạ trước thời xây dựng đất nước, các đảng phái mọc lên như cây mọc trong rừng.
Có một lần quân đội đã tuân theo nghi thức của thời kỳ phong kiến.
Các sĩ quan cấp dưới trước mặt cấp trên tự nhận mình là “Ti chức”, gọi chung cấp trên là “Quan lớn”.
Tổng tư lệnh, quân đoàn, sư đoàn trưởng, lữ đoàn trưởng, trung đoàn trưởng, trưởng bộ tham mưu lần lượt được gọi là “Tổng tòa*”, “Quân tòa”, “Sư tòa”, “Lữ tòa”, “Đoàn tòa” và “Tham tòa” để thể hiện sự tôn trọng của cấp dưới đối với cấp trên**.
*Tòa là cách gọi cung kính.
**Tổng tư lệnh > quân đoàn > sư đoàn > trung đoàn.
Trong các bài phát biểu công khai ở nơi đông người, các sĩ quan đều gọi quân binh cấp dưới là “những người anh em” hoặc là “những người em người anh*”, giống như một gia tộc lớn thời phong kiến.
Mà ý nghĩa của gia tộc phong kiến còn nhiều hơn.
Đó là quyền kiểm soát một cách tự nhiên của trưởng bối đối với vãn bối, cái đó cũng chính là “Tộc quyền**”.
*Bản gốc là “anh em” và “em anh”
**Quyền của những người tộc trưởng trong gia tộc.
Nhưng sau khi đất nước Hoa Hạ được thành lập thì những xưng hô này đều bị bãi bỏ.
Cấp trên cấp dưới lúc đó cùng được gọi là “Đồng chí”.
Ở trong quân đội, đa số cấp dưới khi gọi cấp trên chỉ gọi chức vụ hoặc quân hàm.
Cách gọi tôn kính cấp trên là “tòa” chỉ còn được giữ lại bí mật trong một tổ chức nội bộ đặc biệt của Hoa Hạ… là MI6.
…
Lúc này trên một hòn đảo nhỏ xa xôi ở Thái Bình Dương cũng không được yên ổn.
Tên của hòn đảo là Chiêm Ngao.
Sử dụng thủ đoạn để chiếm đoạt và trở thành vua.
Nơi này là đại bản doanh của An gia, cũng như là nơi ở của những người trong gia đình.
Sắc trời u ám, mây đen bao phủ khắp thành phố, bầu không khí trì trệ.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, âm thanh trong không gian vang lên từng bước từng bước một.
Trong lòng mọi người ngồi trong phòng nghị sự* đã trở nên căng thẳng.
*Phòng lớn dùng để họp hội bàn chuyện.
Mệnh lệnh vương giả* ai dám trái, sắc sảo của cường giả* không ai dám đối đầu.
*Vương giả: Người làm vua
Cường giả: Người mạnh mẽ quyền lực.
An gia – một gia tộc đứng vững mấy trăm năm chưa bao giờ ngã xuống, bây giờ đã đến lúc nghênh đón vị vua thật sự của nó.
Một bóng hình cao lớn ngược sáng đi đến đây, trong phút chốc bước vào phòng đã khiến cho mọi người cảm thấy uy quyền đập vào mặt bọn họ, đôi mắt rủ xuống không dám nhìn thẳng vào người đó.
An Tuyển Hoàng cả người mặc âu phục ba món(*) màu đen lịch lãm như một quý ông người Anh, từ trên cao nhìn xuống khí thế kiêu ngạo.
Vẻ tuấn tú của người có tài có đức dường như đã được chạm khắc rất tinh xảo, giống như một yêu ma.
Toàn bộ sự thờ ơ hiện rõ trong đôi mắt, chỉ cần khẽ động lại càng không thể che dấu được sự khát máu mãnh liệt.
*Hai vạt áo khoác và một áo gilet bên trong.
“Gia chủ.” Mọi người đứng dậy cung kính khom người cúi chào.
Trong đó có rất nhiều người là trưởng bối, cũng có người là trưởng lão(*).
Nhưng phép tắc vẫn là phép tắc, ở An gia thì gia chủ là người có quyền lực cao nhất, là vị vua nắm giữ mọi thứ.
*Là những ông già, những người đứng đầu trong gia tộc.
Mà người đàn ông trước mắt này, lúc chỉ mới năm sáu tuổi đã giết cha và sát hại những người thân của mình.
Lên bảy tuổi đã bắt đầu tiếp quản gia tộc, lúc tám tuổi trong cơn giận dữ đã dùng thủ đoạn để loại bỏ những kẻ chống đối mình.
Khi chín tuổi đã an ổn ngồi lên vị trí gia chủ.
Khát máu, sắt đá, vô tình, trái tim máu lạnh và lãnh khốc.
Nắm giữ tất cả quyền thế trong tay, có quyền lực chi phối sinh mạng người khác.
Hờ hững không có tình người, nhưng lại mạnh mẽ đến độ không ai sánh được.
An Tuyển Hoàng nhấc bước chân, thản nhiên đi đến ngồi xuống vị trí của người đứng đầu.
Ánh mắt lạnh nhạt đảo quanh, cả phòng lập tức trở nên tĩnh lặng, không có một chút tạp âm nào.
Minh Triệt, Minh Chiêu mỗi người một bên đứng vững vàng phía sau người đàn ông kia.
Nguyệt Vô Tình tiến đến tự nhiên ngồi xuống vị trí đầu tiên bên trái, mái tóc đen vẫn lay động dù không có gió thổi.
Trang phục màu đỏ xinh đẹp, tròng mắt màu xanh, môi đỏ mỏng khẽ cong lên nhưng vẫn cố tình như không có vẻ gì là quyến rũ.
Chỉ cảm thấy anh ta đã làm tất cả những hành động này một cách tự nhiên, lưu loát, hờ hững mà tao nhã.
Thật sự rất mâu thuẫn, nhưng cũng rất hợp lý.
Nguyệt Vô Tình là một trong bốn người hộ pháp*, dĩ nhiên là có tư cách để ngồi vào vị trí cánh tay của gia chủ.
Nhưng mà địa vị lại cao hơn các trưởng lão.
Điều này làm cho người ta phải suy nghĩ một chút.
*Người bảo vệ.
Không chỉ như thế, phía trước vị trí dành cho hai trợ thủ đắc lực của An thiếu còn có bốn cái ghế.
Trừ một cái Nguyệt Vô Tình độc chiếm ra, ba cái ghế còn trống lại đương nhiên là giữ cho ba người hộ pháp không có mặt hôm nay.
Mà phía sau hai bên trái phải của bốn cái ghế trống là mười lăm vị trưởng lão tài trí của An gia.
Mười người nhánh chính*, năm người nhánh phụ**, bây giờ tâm tư của những người này đã rối loạn từ lâu.
*Người thuộc nhánh chính tông là con cháu của vợ cả hoặc được cưới xin đàng hoàng.
**Con cháu của vợ bé.
“Trưởng lão nhánh thứ ba, ông đã gọi điện bảo gia chủ nhanh chóng trở về đảo.
Không biết đã làm ra chuyện gì rồi?” Nguyệt Vô Tình mở miệng đúng lúc, giọng điệu không mặn không nhạt, khiến cho người ta không thể nhìn ra cảm xúc trong đó là gì.
Người ngồi vị trí đầu tiên kia lạnh nhạt nhíu mày, Nguyệt Vô Tình tùy ý lên tiếng đặt câu hỏi.
Tất cả mọi người thấy thế nhưng cũng không có ai thắc mắc.
Tính tình người kia lạnh lùng cũng không tùy tiện lên tiếng, trong rất nhiều trường hợp Nguyệt Vô Tình đã đảm nhận vai diễn người phát ngôn.
Nhiều năm trôi qua như vậy, lúc ban đầu trong miệng nhiều người trưởng lão là mấy câu