Về phần vì sao lại có cách nói "nhánh phụ" này, thì không thể không kể tới phụ nữ An gia.
Gia quy* của An gia, cho phép một chồng nhiều vợ.
Không, nói đúng ra, hẳn phải là một chồng một vợ và nhiều vợ bé.
Mà con của vợ bé sinh ra, dù trai hay gái cũng không được hưởng quyền thừa kế chức vị người cầm quyền các dòng bên hay gia chủ An gia.
*Quy tắc trong nhà
Thật khó có thể tưởng tượng nổi, trong thời buổi thế kỷ 22 hiện giờ, trên Thái Bình Dương lại có một hòn đảo biệt lập, còn noi theo chế độ hôn nhân bất bình đẳng của thời kì triều đại phong kiến!
Nhưng đây chính là An gia.
Một dòng họ cổ xưa và thần bí, quyền thế, của cải, danh dự, vinh quang - ấy là đặc quyền của những người An gia được trao ngay từ khi ra đời.
Giống như chuyện hôm nay vậy, các mạch phụ đấu đá lẫn nhau, thấy được từ lâu nhưng không thể trách.
Tự hình thành trạng thái cân bằng trong vô hình, người làm gia chủ đương nhiên sẽ vui vẻ ngồi xem.
Trong những tình huống bình thường, An Tuyển Hoàng sẽ không nhúng tay vào.
Trong ngày thường, các nhánh phụ đen ăn đen là chuyện chẳng có gì đặc biệt.
Gây nhỏ đánh nhỏ, mày tranh tao nhường.
Tất cả đều ra tay trong bóng tối, đều sẽ không đặt nó lên bàn nói chuyện.
Thua rồi, coi như xui xẻo, lần sau tìm về là được.
Hôm nay mày ăn vũ khí đạn dược của tao, ngày mai tao sẽ đoạt ma túy của mày, có đi có lại, thắng thua mỗi thứ nửa phần.
Nhưng nhánh phụ dù sao cũng không nên tổn thương đến dòng chính nhánh thứ ba.
Di truyền huyết thống sao có thể để bị mai một cho được?
Cho nên, chẳng có gì khó hiểu khi trưởng lão của nhánh thứ ba vạch trần chuyện này ra trước mặt An Tuyển Hoàng với cơn giận dữ.
"Xin gia chủ bảo vệ lẽ phải!" Trưởng lão của nhánh thứ ba - Cao Thanh lặp lại, độ khom người sâu hơn.
Xem ra hôm nay ông ta quyết không buông tha cho nhánh thứ năm rồi.
Trưởng lão của nhánh thứ năm bấy giờ cũng khó xử.
An Thành tuy không phải con vợ cả, nhưng năng lực hơn người.
Được đứa con trai thứ ba của ông ta hết mực yêu thương, cũng là một người tài hiếm có.
Nếu ra tay nặng quá, làm tổn thương đến con vợ cả nhánh chính thứ ba, cháu nhánh tám.
Xem ra...!là họa không tránh khỏi rồi!
Nhưng, người ngồi trên ghế cao kia chưa lên tiếng, ông cũng không có tư cách lắm miệng vào lúc này.
"Tình trạng vết thương thế nào?" Khóe mắt Nguyệt Vô Tình thoáng nhìn qua dáng vẻ của người bên cạnh, đúng lúc đảm nhận vai diễn "người phát ngôn", hỏi thăm.
"Lá phổi bên phải bị một viên đạn bắn xuyên qua, sau khi được cấp cứu thì giờ vẫn đang hôn mê."
Nguyệt Vô Tình hướng ánh mắt trưng cầu ý kiến về phía người đứng đầu.
Vẻ mặt của An Tuyển Hoàng từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, sau khi ngẩng lên nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi xuống trên người trưởng lão nhánh thứ năm ngồi ở dưới.
Chỉ một ánh mắt như vậy, đã khiến cho trưởng lão nhánh thứ năm phát lạnh từ tận đáy lòng, nắm chặt bàn tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ông ta biết, đây là đang hỏi ý kiến mình.
Bảo vệ An Thành, vậy thì nhánh thứ năm chắc chắn phải chọn nhường lợi ích cho nhánh thứ ba.
Một khoảng thời gian rất dài sau này ắt sẽ không thể ngẩng đầu lên nổi.
Bỏ An Thành đi, nhưng lại tiếc người tài, nếu nhánh phụ muốn lớn mạnh, tuyệt đối không thể thiếu họ!
Tình huống khó cả đôi đường, ông ta cũng vô cùng khó xử...
An Tuyển Hoàng nhanh chóng thu ánh mắt về.
Anh biết, thời gian suy nghĩ đã đến, có khó đến mấy cũng phải lựa chọn.
Chỉ thấy trưởng lão nhánh thứ năm từ từ đứng dậy, cung kính hành lễ với người ngồi trên: "Thưa gia chủ, nhánh thứ năm tự biết đuối lý, bằng lòng giao người con cháu An Thành chẳng ra gì này cho nhánh thứ ba toàn quyền xử lý, tuyệt đối không xen vào nửa phần!"
Một câu nói, số phận của một người đã bị quyết định như thế, mà đương sự thậm chí còn không cần phải có mặt.
Dưới bánh xe quyền lực to lớn của trưởng lão, một người hoàn toàn không có sức mạnh để phản kháng!
So với việc hy sinh ích lợi của toàn nhánh, thì chẳng thà bỏ xe giữ tướng! Con cháu dòng thứ của nhánh thứ năm thịnh