“Nếu như đã bàn xong chuyện chính rồi.
Tuyển Hoàng, con có phải cũng nên nghe chút chuyện riêng không?” Thấy trưởng lão nhánh gia tộc thứ ba đã không còn ý kiến gì với việc xử lý, Kỷ Tình liền lên tiếng.
Một giọng nói đầy nữ tính trầm thấp lạnh lùng vang lên.
Đây là sự bình tĩnh được rèn dũa sau khi đã thấy qua nhiều chuyện sóng to gió lớn.
Làm chủ nội vụ* với quyền hạn cực lớn mấy mươi năm, Kỷ Tình thân là phụ nữ nhưng rất khí chất.
Tuy rằng uy quyền không bằng An Tuyển Hoàng, nhưng như vậy đối cũng không dễ dàng gì với một người phụ nữ.
*Nội vụ: những sự việc bên trong của một gia đình/gia tộc.
Phu nhân có quyền chiếm một chỗ trong phòng hội nghị, thế nhưng địa vị không cao lắm, cách bàn hội nghị trong phạm vi 1 mét không được xuất hiện phụ nữ.
Cho nên Kỷ Tình chỉ có thể ngồi phía sau An Tuyển Hoàng, cách xa vị trí bàn hội nghị.
Trong lúc đàn ông bàn chuyện chính, phụ nữ không được chen ngang vào, nếu không sẽ bị mời ra khỏi phòng hội nghị.
Thế cho nên việc tranh cãi giữa nhánh thứ ba và thứ năm lúc nãy, Kỷ Tình không hề lên tiếng, và cũng không có tư cách lên tiếng.
An Tuyển Hoàng nghe thấy lời của Kỷ Tình cũng không hề chớp mắt một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, không nói câu nào.
Lông mày Kỷ Tình nhíu chặt lại, trong lòng bà cảm thấy cực kỳ tức giận nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Tức giận ư, bà ta không có tư cách để tức giận!
Quản lý nội vụ bao nhiêu năm nay, cả cái hậu viện* là của bà, quyền sinh sát đều nằm trong tay bà ta.
Tất cả sự sống hay chết của đám phụ nữ kia đều nằm trong quyết định của bà ta.
Thế nhưng cứ mỗi khi đến chuyện của cánh đàn ông, là bà ta lại không hề có bất kỳ quyền phát ngôn nào cả.
*Bạn nào đọc truyện cổ thì sẽ biết “hậu viện” hay còn gọi là vườn sau/hậu phương, được dùng để chỉ tất cả những việc bên trong nhà của một gia đình/dòng họ lớn.(con cái, các bà vợ, việc tiêu dùng...)
Đúng thế, An Tuyển Hoàng là con trai của bà.
Nhưng trước tiên phải nhắc đến, anh cũng là gia chủ An gia.
Uy quyền của gia chủ là bất khả xâm phạm, kể cả cho dù có là người làm mẹ đi chăng nữa!
Tình cảnh này có chút lành lạnh.
Tất cả những người bên dưới đều biết rõ ràng quan hệ mẹ con giữa hai người này không tốt.
Cho nên họ cũng không thấy có gì bất ổn.
“Phu nhân, người có thể tùy ý xem xét chuyện vặt bên nội vụ.
Nhưng việc chính ở đại sảnh thì sợ là không thích hợp cho lắm?” Nguyệt Vô Tình khẽ cười nói, trong giọng nói không hề có một sự cung kính nào, mà ngược lại còn đang ngầm ám chỉ Kỷ Tình không làm tốt chức vụ của mình, có chút chuyện vặt bên nội vụ cũng phải lôi ra để nói.
Sắc mặt Kỷ Tình không hề thay đổi, con ngươi nhàn nhạt liếc một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Hộ pháp Nguyệt nói thế là không đúng rồi.
Việc này liên quan đến chuyện lớn cả đời của gia chủ, cũng liên quan đến việc chọn chủ mẫu tương lai cho An gia.
Chuyện quan trọng như thế, tại sao lại có thể nói là không thích hợp được?”
Sắc mặt của Nguyệt Vô Tình hơi ngạc nhiên, sau đó khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn về phía người đang ngồi trên vị trí trên cao kia.
Xem ra, An phu nhân lại đang tính toán cái gì rồi.
Chỉ đáng tiếc cuối cùng cũng sẽ thất bại mà thôi.
Bao nhiêu năm như thế rồi mà bà ta vẫn chưa chịu ngồi yên à?
Đúng là có vài người rất cứng đầu, thậm chí có đụng vào tường chảy máu rồi vẫn không chịu quay đầu lại.
Ánh mắt Nguyệt Vô Tình lộ ra vẻ châm chọc.
An Tuyển Hoàng vẫn giữ im lặng, nhưng quanh người đã tỏa ra sự lạnh lẽo.
Kể cả Kỷ Tình là mẹ của mình, ánh mắt của anh vẫn chưa bao giờ nhìn thẳng vào bà ta.
Các trưởng lão ngồi bên dưới bắt đầu xôn xao, không lẽ phu nhân đã có tính toán rồi? Phải biết rằng vợ cả của gia chủ, đồng nghĩa với việc nắm quyền quản lý toàn bộ nội vụ An gia.
Ngai vàng này là ước mơ của tất cả phụ nữ khắp cả nước đó nha.
Bọn họ cũng đã từng nghĩ qua chuyện này.
Nhánh trong gia tộc đông như lá trên cây, họ hàng bên ngoại nhiều không kể xiết.
Nếu như có thể nắm được cái ghế chủ mẫu này trong tay, thì địa vị trong mạch chính cũng được nâng cao.
Thế nhưng thái độ của An Tuyển Hoàng quá là cứng rắn, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư lại khó đoán.
Thế nên không ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt anh.
Đương nhiên cũng có nhiều người không sợ chết.
Ba năm trước, trưởng lão nhánh thứ 15 lấy lí do “không có người thừa kế” để ép hôn, muốn gả con gái cả Đảng Ninh của bên ngoại nhánh thứ 15 cho An Tuyển Hoàng, vọng tưởng đến vị trí chủ mẫu An gia.
Ai ngờ An Tuyển Hoàng thẳng tay ném cô gái đấy vào băng mafia Gambino ở nước Mỹ.
Nói rằng nếu như không thể sống sót đi ra thì đừng nghĩ đến việc làm chủ mẫu An gia nữa.
Khi trưởng lão nhánh gia tộc 15 biết được tin này, sắc mặt lão tái xanh.
Đáng tiếc nhánh gia tộc thứ 15 vốn là một nhánh xa, quyền hạn trong nhánh chính vốn dĩ đã rất thấp, nên cục tức này lão ta cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nuốt vào bụng.
Cuối cùng cô gái kia vẫn còn sống sót đi ra, nhưng cũng chẳng khác đã chết là bao.
Cô ta được đưa đến bệnh viện cấp cứu, ba ngày sau thì nhận được thông báo tử vong.
Sau đó từ bang Gambino truyền ra một lượng lớn ảnh cấm, mà người trong những bức hình khó coi đó lại là con gái cả của nhà họ Đảng, Đảng Ninh!
Đảng gia là bên ngoại của nhánh gia tộc thứ 15, từng là một gia tộc mạnh ở khu vực Đông Nam Á, cũng từng là một gia tộc rất lừng lẫy.
Sau đó chế độ thay đổi, tuy rằng quyền hạn không còn như trước, thế nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, sức mạnh của bọn họ vẫn không thể coi thường.
Cái chết của Đảng Ninh giống như một cú tát thật mạnh vào Đảng gia trước toàn bộ hắc đạo.
Gia chủ Đảng gia tức giận bừng bừng, phát lệnh khắp toàn Đông Nam Á đòi An gia phải cho một lời giải thích, hoặc nói cách khác là “bồi thường” thì đúng hơn.
Vào lúc đó, trưởng lão nhánh gia tộc thứ 15 đến cả chết cũng đã nghĩ đến rồi.
Ông ta hối hận không thôi, dù có sao đi chăng nữa cũng không nên có cái ý nghĩ tư tưởng đến cái ghế đó.
Chuyện đến mức này đã hoàn toàn vượt khỏi sự dự tính của ông ta.
Vì một chút tâm tư cá nhân mà lôi cả Đảng gia vào.
Bây giờ con gái cả nhà họ Đảng đã chết rồi, Đảng gia gây khó dễ để cắt rời lợi ích của An gia.
Bây giờ chuyện đã không còn đơn giản là chuyện của nhánh gia tộc thứ 15 của ông ta nữa rồi, mà đã nâng lên thành chuyện liên quan đến lợi ích An gia.
Nếu An gia không đáp ứng tất cả các yêu cầu của Đảng gia, thì người thiệt thòi sẽ là cả gia tộc.
Không cần phải nói đến việc 14 nhánh gia tộc còn lại tức giận bừng bừng muốn tước đi chức vị của ông ta.
Chỉ cần mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ để dìm chết ông ta rồi.
Biết thế đã không làm! Quả là kế hoạch sai lầm!
Trong lúc Đảng gia đang chờ một câu trả lời thuyết phục đến từ An gia, An Tuyển Hoàng cũng có động tĩnh, một là không làm, còn hai, đã làm thì làm cho tới cùng.
Đầu tiên anh cho người lái xe tăng đâm vào nhà họ Đảng.
Sau đó lực lượng bí mật của An gia trong khu vực Đông Nam Á cũng xuất hiện, trực tiếp khiêng theo pháo ngắn, súng dài đến oanh tạc Đảng gia.
Trong 3 ngày ngắn ngủi, Đảng Thức bị giết.
Từ bây giờ toàn bộ địa bàn ở khu vực Đông Nam Á của Đảng gia đều quy thuận về dưới tay An gia.
Cho nên trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ băng đảng hắc đạo khu vực Đông Nam Á tiến hành cuộc càn quét điên cuồng.
Cuộc càn quyét tiếp diễn trong suốt ba tháng.
Toàn bộ lực lượng nắm giữ Đảng gia đều bị gột sạch.
Sau đó, An gia bắt đầu phát triển sự nghiệp ở khu vực Đông Nam Á.
Mấy thế lực nhỏ ở địa phương cũng chủ động quy nạp dưới trướng.
Mãi đến lúc đó mọi người mới biết An gia, hay còn nói là An Tuyển Hoàng đã có âm