Tạ Lục Khôn trói tên gác cổng Trúc Thanh Hi để lại, nhốt hắn trong căn nhà bỏ hoang, trong cung bao nhiêu tai mắt, để hắn ở đây là tốt nhất. Trở lại Khôi Minh cung, Tạ Lục Khôn đã thấy Trúc Dạ Ưng chờ sẵn.
"Nhị gia." Trúc Dạ Ưng cúi người.
"Huynh vất vả rồi." Tạ Lục Khôn vỗ vai Trúc Dạ Ưng.
Tạ Lục Khôn đi vào phòng, Trúc Dạ Ưng theo sau. Xác định không có ai bên ngoài Trúc Dạ Ưng mới lên tiếng.
"Bên Hi Nhân đệ đã tra được gì?"
Tạ Lục Khôn thuật lại suy tính của hắn với Trúc Thanh Hi cho Trúc Dạ Ưng nghe. Sau đó liền lên kế hoạch.
"Ban ngày phủ nội vụ đông người ra kẻ vào, không thể hiên ngang đi đến kiểm tra được. Đêm nay chúng ta hẵng hành động."
"Thần đã rõ."
Tạ Lục Khôn ngồi trong thư phòng bắt đầu sắp xếp lại thông tin. Hạ Hoàng không phải nhân vật thường xuyên ra vào cung, hắn và người của phủ nội vụ cơ hồ không có mối liên hệ. Họ hàng hay hàng xóm đều không phải. Mặt khác, một công công như Hậu Bì thì lấy đâu ra lá gan để trộm đồ của triều đình, trừ phi còn có kẻ khác nhúng tay vào. Tạ Lục Khôn đang mải mê suy nghĩ, tiểu Đậu Mè bay đến đậu trên bàn trước mặt hắn. Phía Trúc Thanh Hi có tin mới, Tạ Lục Khôn nhanh chóng rút thư ra đọc.
"Trịnh gia, Kim gia đã từng tham gia buổi đấu giá."
Tạ Lục Khôn vò tờ giấy, đưa tay day day trán. Trịnh Quốc Dũng, Kim Thiên Dự, một người là *bố chánh sứ, một người là *trưởng quan đô sát viện, cả hai đều là cận thần của Vua. Mộng Diễm lâu hoạt động mờ ám được một thời gian nhưng quan viên triều đình mắt nhắm mắt mở, không dâng tấu sớ lập ban điều tra, xem ra phụ hoàng đã cơ hồ nhìn ra trong triều có người muốn giấu giếm nên mới giao việc này cho mình hắn xử lý. Tạ Lục Khôn cảm thán, nước đi này của Hoàng a mã quả thực anh minh, một mũi tên trúng hai đích. Vừa có thể tra ra gian thần vừa đánh giá được năng lực của hắn.
Đêm đến, Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng tới trước phủ nội vụ. Hai người mặc trang phục của thị vệ nội cung, mũ đội thấp che khuất gương mặt. Trúc Dạ Ưng bước đến trước mặt hai tên canh cửa nói.
"Đến giờ đổi ca rồi."
Một trong hai tên lên tiếng.
"Nhanh vậy sao, vậy tụi ta về trước."
Chờ hai tên lính kia đi, Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng tiếp tục ẩn mình vào bóng đêm chờ hai tên khác đến thay ca. Hai tên mới đến nhìn quanh không có ai liền mở miệng cằn nhằn.
"Bọn này lại bỏ đi đâu rồi. Một lũ biếng nhác. Oáp..."
Trúc Dạ Ưng ném mê dược Trúc Thanh