"Nhị gia, đại sư huynh, ta đến rồi."
Trúc Thanh Hi đến chỗ hẹn của ba người. Oáp. Nàng không nhịn được mà ngáp một tiếng thật dài. Mộng Diễm lâu bắt đầu đón khách cho hôm đấu giá, Trúc Thanh Hi không có lấy một giây để nghỉ ngơi.
Tạ Lục Khôn nhìn ra dáng vẻ mệt mỏi của Trúc Thanh Hi, biểu hiện vừa rồi của nàng thật đáng yêu.
"Đệ ngồi đi, ta và Trúc Dạ Ưng đã nghĩ ra bước cuối cùng để bắt trọn đám người này rồi."
Tâm tình Trúc Thanh Hi lập tức trở nên phấn chấn. Nhưng nàng không vội, Trúc Thanh Hi bước gần lại tên gác cổng đang ngủ gục dưới đất chỉ vào hỏi.
"Hắn ta bị hai người đánh ngất sao?"
"Ta cho hắn uống thuốc ngủ." Trúc Dạ Ưng lên tiếng.
"Hắn không biết chuyện gì đâu." Tạ Lục Khôn chắc chắn.
Trúc Thanh Hi an tâm, tiến lại gần Trúc Dạ Ưng ngồi xuống.
"Hai người định làm gì tiếp theo."
Sau khi lắng nghe Tạ Lục Khôn nói ra kế hoạch của mình, Trúc Thanh Hi thật sự có cảm giác bị cuốn vào một bộ phim hành động, nó quá hấp dẫn, khiến nàng lập tức muốn triển khai hành động. Trúc Thanh Hi đưa mảnh giấy cho Tạ Lục Khôn.
"Đây là bản đồ trong Mộng Diễm lâu."
Nàng chỉ vào gian phòng lớn nhất, nghiêm túc nói.
"Buổi đấu giá đó sẽ diễn ra vào *giờ Tuất tại gian phòng này, thời điểm đó hai người hẵng tấn công, ta sẽ lo liệu vật phẩm còn nguyên vẹn."
"Được."
"Được."
Trước khi Trúc Thanh Hi cáo từ, Tạ Lục Khôn giữ nàng lại.
"Hi Nhân, chờ đã."
Tạ Lục Khôn lấy ra một miếng ngọc bội đặt vào tay Trúc Thanh Hi.
"Cái này đã theo ta mười năm rồi, tặng cho đệ."
Trúc Thanh Hi nhận lấy miếng ngọc bội. Ngọc bội có màu xanh nhàn nhạt, phía trên có khắc chữ Khôn, vòng ngoài còn có một con rồng uốn lượn.
"Đây là lệnh bài của người?"
"Phải."
Ngọc bội lệnh bài của hoàng tộc được chạm khắc tinh xảo thật đẹp, Trúc Thanh Hi cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Nàng vui vẻ nắm chặt lệnh bài trong tay.
"Đồ của người tặng ta sẽ giữ cẩn thận. Đa tạ."
Ngày đấu giá cuối cùng cũng đến, từ sáng sớm Lý Miêu đã yêu cầu tất cả mọi người trong thanh lâu thức dậy làm việc, ăn vận đẹp đẽ. Bà ta chuẩn bị rất kỹ càng cho ngày hôm nay.
Trúc Thanh Hi đang đứng trước gương chỉnh lại chiếc khăn che mặt thì Chi Lan chạy vào.
"Ưng Hi muội mau đến phòng ma ma, ma ma đang tìm muội."
"Vâng muội đi liền."
Trúc Thanh Hi chột dạ, bà ta không lẽ phát hiện ra điều gì, nàng hớt hải đến phòng Lý Miêu.
"Ma ma tìm con?"
Lý Miêu ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh dừng việc làm tóc cho bà, bà ta quay sang nhìn Trúc Thanh Hi từ đầu đến chân.
"Ngươi thử bộ màu hồng bên này cho ta xem."
Lý Miêu chỉ vào bộ y phục được treo trên giá. Trúc Thanh