Trúc Thanh Hi vì động tác của Tạ Lục Khôn mà tỉnh giấc, nàng ngẩng đầu lên dễ dàng nhìn thấy gương mặt của Tạ Lục Khôn. Dù thần sắc bợt bạc đi ít nhiều nhưng vẫn không che được nét tuấn tú trên gương mặt hắn.
"Người tỉnh rồi?"
Trúc Thanh Hi kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn, đã không còn sốt nữa. Nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Ta đi sai người nấu ít cháo, từ hôm qua đến giờ người vẫn chưa ăn gì."
Trúc Thanh Hi vừa định đứng dậy Tạ Lục Khôn đã siết chặt tay nàng. Trúc Thanh Hi nhìn xuống tay mình, ngay tức khắc trở nên bối rối, đêm qua vì lo cho hắn mà cả đêm cầm tay hắn không buông, giờ bị phát hiện rồi.
"Ta muốn uống thuốc."
Tạ Lục Khôn cất giọng trầm thấp, vì bị sốt mà giọng khàn đi đôi chút, âm vực trở nên quyến rũ bất thường, ánh mắt hắn dừng tại đôi môi của nàng, xấu xa trêu chọc. Trúc Thanh Hi nhớ lại cảnh bón thuốc, hai má bắt đầu nóng ran, vô thức cắn môi.
"Người...Ưʍ..."
Lời của Trúc Thanh Hi bị nụ hôn của Tạ Lục Khôn chặn lại. Tay phải của hắn đỡ lấy gáy nàng, người hơi rướn về trước, chuẩn xác ngậm lấy đôi môi của nàng. Trúc Thanh Hi toàn thân cứng đờ, nàng nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Tạ Lục Khôn mút nhẹ, từ tốn thăm dò, chỉ sợ quá đáng một chút sẽ khiến nàng tổn thương. Người ở trước mặt thâm tình như vậy, dịu dàng như vậy Trúc Thanh Hi không nỡ cự tuyệt hắn, nàng mềm lòng nhắm mắt thuận theo đôi môi của Tạ Lục Khôn hôn lên. Cảm thấy Trúc Thanh Hi không kháng cự, Tạ Lục Khôn bắt đầu quấn lấy lưỡi nàng trêu đùa. Cả hai hôn nhau thật lâu, nụ hôn như truyền cảm giác ấm áp vào trái tim hai người. Tạ Lục Khôn giữ lấy chút tỉnh táo còn sót lại buông nàng ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Trúc Thanh Hi thật khẽ. Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, Tạ Lục Khôn trượt xuống vành tai nàng, thở ra hơi ấm nóng.
"Ta chưa từng nghĩ qua ý trung nhân của mình là ai, dáng vẻ của nàng ta sẽ như thế nào. Không ngờ nữ nhân mà ta phải lòng lại chính là Trúc Thanh Hi nàng. "
Trái tim Trúc Thanh Hi run rẩy, hắn là đang tỏ tình sao? Sự chân tình của Tạ Lục Khôn hạ gục nàng triệt để. Gương mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt diễm lệ né tránh Tạ Lục Khôn, đôi môi hồng hào vì nụ hôn vừa rồi mà sưng mọng. Trúc Thanh Hi hít vào thở ra một hơi thật sâu, khống chế cảm xúc.
"Ta hiểu rồi." Trúc Thanh Hi khôi phục dáng vẻ điềm đạm.
"Hiểu rồi? Ý nàng là gì?"
Tạ Lục Khôn có phần bất ngờ trước phản ứng của Trúc Thanh Hi.
"Tâm ý của người ta hiểu rồi."
"Vậy còn nàng?" Tạ Lục Khôn kiên nhẫn.
Trúc Thanh Hi cười nhẹ.
"Nhị gia, theo đuổi nữ tử là một chặng đường dài, ta ở cuối đường chờ người."
Trúc Thanh Hi giữ vai Tạ Lục Khôn, đỡ hắn nằm xuống từ từ.
"Người chờ một lát, ta mang điểm tâm sáng đến cho người."
Trúc Thanh Hi đi ra khỏi lều Tạ Lục Khôn vẫn còn mơ hồ, là nàng cho hắn cơ hội rồi đúng chứ? Hắn ngước mắt ra phía ngoài lều cười ngây ngốc, miễn là nàng không cự tuyệt, hắn sẽ tiếp tục tấn công.
Trưa hôm đó Hoàng Thượng ra lệnh tất cả hồi cung. Trở về Khôi Minh cung, Lăng thái y