Lăng thái y đi khỏi, Trúc Thanh Hi thay ông ta băng bó vết thương cho Tạ Lục Khôn. Trúc Dạ Ưng ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Chúng ta đã có Lăng thái y là nhân chứng. Không phải nên vạch trần Di thân vương với Hoàng Thượng luôn sao?"
Trúc Thanh Hi kết thúc việc băng bó, nàng lắc đầu nhìn Trúc Dạ Ưng.
"Lăng thái y đứng ra chỉ đủ buộc tội Tạ Mỗ cố tình làm bệnh tình Nhị gia trở nặng. Chúng ta không có bằng chứng chuyện hắn là người đứng sau tất cả. Phải có cách nào đấy khiến hắn chịu sự trừng phạt thích đáng."
Trúc Dạ Ưng gật đầu đồng tình, hắn quay sang Tạ Lục Khôn.
"Nhị gia, người để Lăng thái y trở về bẩm báo với Di thân vương là vết thương người trở nặng. Người đã có kế hoạch tiếp theo rồi sao?"
Tạ Lục Khôn day day trán, bệnh tình của hắn chưa giảm, ngồi lâu quá khiến hắn nhức đầu. Tạ Lục Khôn thở hắt ra một hơi.
"Trước mắt cứ để Tạ Mỗ đắc ý, hắn sẽ tập trung toàn lực cho kì sát hạch sắc phong Hoàng thái tử, chúng ta sẽ yên ổn được một thời gian."
"Sát hạch?" Trúc Thanh Hi không hiểu.
"Ừ. Là tục lệ tiên đế truyền lại. Khi đích tử đến tuổi trưởng thành sẽ tham gia vào cuộc sát hạch kiểm tra xem có đủ tư chất trở thành Hoàng thái tử hay không. Cuộc sát hạch năm ngoái Tạ Mỗ bị đánh giá không đủ năng lực nên năm nay sẽ tiếp tục sát hạch lại. Điều đáng nói là nếu đích tử thất bại ở lần đầu tiên thì những lần sát hạch tiếp theo các a ca khác đều có thể tham gia."
Tạ Lục Khôn uống nốt ngụm trà trong chén, rồi tiếp tục.
"Nếu ta trở thành Hoàng thái tử, thì Tạ Mỗ sẽ khó lộng hành hơn. Khi nắm trong tay quyền lực chúng ta sẽ dễ điều tra mọi việc."
Tạ Lục Khôn dứt lời, cả Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi đồng loạt mở to mắt nhìn hắn. Rốt cuộc Nhị gia của bọn họ cũng sắn tay tham gia vào cuộc chiến tranh giành vương quyền rồi.
"Người cố ý để Lăng thái y che mắt Di thân vương, khiến Di thân vương chủ quan khinh địch?" Trúc Dạ Ưng trở nên nhập tâm.
"Đúng vậy, ta sẽ tận dụng thời gian này để trau dồi kiến thức và rèn luyện thể lực."
Tạ Lục Khôn vừa nói vừa day trán. Trúc Thanh Hi để ý hắn từ nãy giờ đã liên tục làm vậy, nàng cắt ngang câu chuyện.
"Để mai rồi bàn tiếp, người nên nghỉ ngơi rồi, Nhị gia."
"Được." Ý tứ cưng chiều lộ rõ trong đôi mắt Tạ Lục Khôn.
Trúc Thanh Hi đặt lọ cao lên mặt bàn, dặn dò Trúc Dạ Ưng.
"Đại sư huynh, sau lưng Nhị gia có vết thương bị tụ máu bầm, dùng cao này xoa bóp sẽ chóng khỏi. Còn nữa, vết thương ở tay Nhị gia tuyệt đối không được dính nước."
Trúc Dạ Ưng cầm lọ cao. "Ta hiểu rồi."
"Nếu lo lắng như vậy sao không tự mình chăm sóc cho ta?"
Tạ Lục Khôn ngẩng đầu nhìn nàng, giả bộ oán trách.
Khụ, khụ, khụ. Trúc Dạ Ưng ho khan vài tiếng