Tạ Lục Khôn bóc lương khô đưa cho Trúc Thanh Hi. Nàng nhận lấy, đưa một miếng vào miệng từ tốn nhai. Những ngày cuối thu không thể nào tránh được những cơn mưa bất chợt. Tạ Lục Khôn và nàng chẳng còn cách khác ngoài việc trú mưa trong hang động này.
Trúc Thanh Hi uống một ngụm nước, nhìn lên phía trên, cơn mưa xối xả không có dấu hiệu ngừng.
"Cơn mưa này có lẽ sẽ còn kéo dài. Thời tiết lạnh như vậy, cơ thể người chưa hồi phục bao lâu tốt nhất là đừng để nhiễm lạnh. Chúng ta ở đây, đợi tạnh mưa rồi quay về. Nhị gia, người ở trong rừng một đêm có sao không?"
Tạ Lục Khôn chồm người, khuôn mặt gần kề với Trúc Thanh Hi. Đôi mắt Trúc Thanh Hi mở to, cả người cứng đờ. Tạ Lục Khôn khẽ nhếch miệng, bàn tay nhẹ nhàng chùi đi vụn lương khô ở khóe môi nàng. Sau đó hắn hơi rướn người, cố tình để mũi hai người chạm nhau, chất giọng trầm thấp xấu xa trêu chọc.
"Đây là đang dụ dỗ ta qua đêm với nàng sao? Nếu đã vậy thì phải chịu trách nhiệm với ta đấy."
Tay của Tạ Lục Khôn vẫn đặt trên má nàng, Trúc Thanh Hi dễ dàng nắm lấy vặn ngược qua một bên, cơ thể thuận thế đè hắn xuống đất. Tư thế này có chút mờ ám, nam nhân nằm dưới yêu chiều nhìn nữ nhân đang tức giận ngồi trên. Gương mặt hắn có vẻ như đang thoải mái hưởng thụ. Trúc Thanh Hi ở trên người Tạ Lục Khôn như rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, hai má bắt đầu nóng ran. Nàng định đứng dậy để thoát khỏi cảnh ngại ngùng này thì Tạ Lục Khôn liền giựt cánh tay nàng lại, cả người Trúc Thanh Hi ngã vào lòng Tạ Lục Khôn, hắn ôm lấy nàng đặt cả hai nằm nghiêng, cánh tay làm gối cho Trúc Thanh Hi. Tạ Lục Khôn hôn lên trán nàng, dịu dàng xoa đầu sủng nịnh.
"Đừng tức giận. Nàng không chịu trách nhiệm với ta thì ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Được không?"
Thanh âm cuối cố tình kéo dài và hơi trùng xuống, những lời này Tạ Lục Khôn không phải đang trêu đùa nàng, mà thật sự muốn nghe đáp án từ nàng. Tạ Lục Khôn khi thì tấn công dồn dập, khi thì nhẫn nại từ tốn, cương và nhu đúng lúc. Trái tim Trúc Thanh Hi sớm đã bị hạ gục, nằm trong vòng tay Tạ Lục Khôn nàng cảm thấy an yên vô cùng.
Tạ Lục Khôn vỗ lên vai Trúc Thanh Hi từng nhịp từng nhịp, đôi mắt hắn nhắm nghiền.
"Ngủ một chút, khi hết mưa chúng ta sẽ quay về."
Trúc Thanh Hi ngoan ngoãn nằm im ngắm nhìn gương mặt anh tú của Tạ Lục Khôn, không nhịn được mà đưa tay vuốt nhẹ sóng mũi thanh thoát. Vòng tay ấm áp đang ôm lấy nàng cũng chính là vòng tay đã từng chở che, bảo hộ nàng vượt khỏi cảnh hiểm. Trúc Thanh Hi dịch sát người gần hơn với Tạ Lục Khôn, mùi Tùng Chanh mát lạnh giúp cơ thể nàng dần thả lỏng, từ từ cùng hắn vào mộng. Giữa tiếng ào ào của mưa, có một thanh âm trong trẻo khe khẽ cất lên.
"Ta thích chàng Tạ Lục Khôn."
Rít, rít. Tiếng chim đánh thức hai người. Cả đêm qua Tạ Lục Khôn ôm Trúc Thanh Hi say sưa ngủ, dương như hơi ấm hai người truyền cho nhau giúp cho cả hai yên giấc hơn mọi khi.
Tạ Lục Khôn cõng Trúc Thanh Hi leo ra khỏi hang động. Trời âm u không rõ đã là canh mấy. Trúc Thanh Hi chỉ tay về hướng Nam.
"Chúng ta đi đường đó về."
"Không phải hướng đó sẽ dài hơn đường ban đầu sao?"
"Đúng vậy, hướng đó trước đây có một con suối,