Trúc Thanh Hi chống gậy cẩn thận bước trên mặt cỏ, thời tiết ẩm ướt này này đi trong rừng rất dễ trơn trượt. Số thảo dược quý hiếm của nàng phần lớn là tự tìm tòi trong sách rồi vào rừng tìm kiếm, nay vì bồi bổ sức khỏe cho Tạ Lục Khôn mà một mạch dùng hết. Một số loại thảo dược mọc ven sông hoặc dưới gốc cây, cũng có loại tận sâu trong hang hốc. Từng có lần Trúc Thanh Hi bị rơi xuống một hang động xương cốt dập gãy nhiều chỗ, lần đó nàng phải tự mình trị thương, sau gần một tuần mới leo lên được. Trong cái rủi có cái may, dưới hang động Trúc Thanh Hi tình cờ phát hiện một loại thảo dược cổ gần như đã bị tuyệt chủng. Sau lần ấy, mỗi lần vào rừng hái thuốc nàng đều trang bị dụng cụ bảo vệ đầy đủ.
"Mỗi lần hái thuốc đều phải đi xa như vậy sao?" Tạ Lục Khôn đi phía sau lên tiếng.
Trúc Thanh Hi thở dài nhớ lại chuyện lúc sáng. Nàng rời khỏi phòng từ sớm, cố tình không để Trúc Dạ Ưng và Tạ Lục Khôn phát hiện. Trúc Thanh Hi rất thích việc đi hái thuốc một mình, nàng vừa có thể yên tĩnh hít thở không khí trong lành, vừa thong thả tìm kiếm nghiên cứu thảo dược. Vậy mà Tạ Lục Khôn dậy còn sớm hơn cả nàng và đương nhiên hắn dứt khoát không để Trúc Thanh Hi đi một mình. Cả hai cưỡi ngựa băng băng giữa trời lạnh giá sau đó dừng chân uống một tách trà nóng tại quán nước dưới chân núi rồi đi bộ vào rừng.
"Đúng vậy, đi rất xa, thậm chí tốn nhiều ngày mới về. Nếu người hồi cung bây giờ có khi còn kịp dùng bữa sáng." Trúc Thanh Hi nghiêng đầu trả lời.
Tạ Lục Khôn kéo tay Trúc Thanh Hi, xoay nàng về phía mình. Trời lạnh như vậy mà trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi, Tạ Lục Khôn dùng tay áo nhẹ nhàng thấm sạch cho nàng.
"Đưa đồ đây ta mang cho."
Vừa nói Tạ Lục Khôn vừa tháo giỏ mây và cuộn dây thừng trên vai Trúc Thanh Hi xuống. Hôm nay nàng không mang theo kiếm, thay vào đó quấn quanh eo dây roi dài. Dưới đai lưng nàng vẫn đeo miếng lệnh bài hắn tặng, chưa từng thấy Trúc Thanh Hi tháo ra bao giờ. Tạ Lục Khôn quàng dây thừng lên người, đeo giỏ mây ra sau lưng.
Tâm tình Trúc Thanh Hi trở nên vui vẻ, nét mặt có ý cười rõ rệt. Nàng rất thích mặt tính cách này của Tạ Lục Khôn, vừa bá đạo, vừa ân cần chăm sóc. Một nam tử hán khó có thể cự tuyệt.
"Trước đây đi hái thuốc đều là một mình nàng?"
"Đúng vậy."
"Tại sao không học cưỡi ngựa từ trước, đi bộ từ kinh thành đến đây rất xa."
"Nghe tiểu nương kể lại lúc bé ta bị ngựa đá trúng, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng nề, bà ấy hi vọng ta không lại gần ngựa nữa."
Trúc Thanh Hi không biết về lần bị thương đó, nhưng chắc chắn vết thương không nhẹ, mỗi lần trở trời cơ thể nàng đều nhức mỏi vài chỗ.
"Vậy sao. Vậy từ nay mỗi lần nàng cưỡi ngựa đều sẽ có ta theo sát. Tránh việc ngựa làm nàng bị thương."
Trúc Thanh Hi quay đầu nhìn Tạ Lục Khôn, ánh mắt ôn nhu của hắn khiến nàng xiêu lòng. Nàng biết Tạ Lục Khôn nói được làm được, chỉ cần ở cạnh hắn, hắn sẽ dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ nàng. Trúc Thanh Hi mỉm cười, sau này đi hái thuốc có Tạ Lục Khôn đi cùng cũng không tệ.
Cả hai lặn lội hái thuốc nửa ngày trời, khi mặt trời dần khuất bóng Trúc Thanh Hi dừng