"Vi thần tham kiến Hoàng Thượng." Trúc Thanh Hi quỳ gối cung kính.
"Khâm Phúc, ngươi lui ra đi." Hoàng Thượng ra lệnh.
Khâm Phúc lui ra ngoài, Hoàng Thượng mắt không rời khỏi Kinh thư, giọng nói uy nghiêm chất vấn.
"Hi Nhân, ngươi đến đây là để nói sự thật cho Trẫm nghe, hay là bao che cho Lục Khôn?"
"Hoàng Thượng là đấng anh minh, việc người để Khâm Phúc công công đến đánh tiếng chính là tạo đường lui cho Nhị gia, ngay từ đầu người đã chọn tin tưởng Nhị gia."
"Vòng vo."
"Nhị gia sẽ không phụ lòng Hoàng Thượng."
Hoàng Thượng đặt sách xuống bàn.
"Vẫn là ngươi đang nói tốt cho Lục Khôn."
"Thần chỉ đang nói sự thật."
"Sự thật. Được, vậy vết thương trên tay Lục Khôn có đúng là do luyện kiếm mà thành?"
"Không phải."
"Là do sói cắn chưa lành?"
"Vết thương do sói cắn đã được trị thương cẩn thận, sức khỏe của Nhị gia rất tốt."
"Sức khỏe tốt sao lại bày ra bộ dạng ốm yếu?"
"Hoàng Thượng còn nhớ phi vụ Mộng Diễm lâu, chúng thần đã bỏ sót kẻ đứng sau đám sát thủ?"
"Ta nhớ."
"Nhị gia đang làm hết sức để bắt được kẻ đó, bao gồm cả việc giả bệnh này."
Trúc Thanh Hi điềm nhiên không, Hoàng Thượng hỏi một câu nàng đáp một câu, từ đầu đến cuối không lộ ra một chút run sợ.
Hoàng Thượng hạ mắt lên người đang quỳ bên dưới, so với Trúc Ang Cư, Trúc Thanh Hi còn có phần anh dũng hơn. Nha đầu này nói vậy là có ý gì? Người không tài nào hiểu nổi dụng ý của nàng.
"Xin Hoàng Thượng kiên nhẫn thêm một chút, ngày mai vào thời điểm đông đủ nhất chính Nhị gia sẽ trực tiếp giải thích mọi chuyện rõ ràng với người."
"Hi Nhân ngươi đứng dậy nhìn Trẫm."
Trúc Thanh Hi giữ thái độ bình tĩnh mặt đối mặt với Hoàng Thượng.
Thái độ liêm chính của nàng làm Hoàng Thượng vơi bớt nghi ngờ.
"Hi Nhân, nếu ngày mai Lục Khôn không mang đến lời giải thích chính đáng thì ngươi cũng đừng hi vọng mình sẽ sống yên ổn." Hoàng Thượng răn đe.
"Vi thần lấy tính mạng mình ra bảo đảm chúng thần luôn một lòng trung thành với Hoàng Thượng."
"Hừ. Ngươi lui đi."
Trúc Thanh Hi bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện liền hít vào thở ra một hơi thật sâu. Ban nãy nàng mà lỡ lời thì cái mạng quý giá này không biết sẽ đi về đâu.
Tạ Lục Khôn ở Khôi Minh cung đứng ngồi không yên, chỉ sợ Trúc Thanh Hi gặp phải bất trắc.
"Ta về rồi." Trúc Thanh Hi đi vào cửa.
Tạ Lục Khôn bật dậy. "Phụ hoàng không gây khó dễ đệ chứ?"
Trúc Thanh Hi lắc đầu. "Không có. Hoàng Thượng tuy không truy cứu chuyện người giả bệnh nữa nhưng ngày mai nhất định phải lật tẩy được âm mưu của Tạ Mỗ nếu không Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay."
"Đệ không sao là tốt rồi."
Trúc Ang Cư lại gần Tạ Lục Khôn.
"Nhị gia, ta và Hi Nhân nên đi rồi."
Tạ Lục Khôn gật đầu.
Trúc Thanh Hi nhìn