Trúc Ang Cư âm thầm huy động đội quân của mình. Đám binh lính này đã cùng ông chinh chiến qua bao trận đánh, đều là những nhân vật tinh anh, võ công cao cường được ông tin tưởng.
Trong đêm tối, Trúc Thanh Hi sóng vai cùng Trúc Ang Cư mang theo đội quân tinh nhuệ tiến vào rừng sâu. Để tránh huyên náo, đám người các nàng không dụng mã chỉ di chuyển lặng lẽ, mai phục tứ phía doanh trại của Tạ Mỗ.
Cuối *giờ Thìn, Tạ Lục Khôn và Tạ Mỗ tập trung tại võ trường. Năm trước kì sát hạch tổ chức đánh giá năng lực một mình Tạ Mỗ nên hắn phải đấu với các Lĩnh thị vệ Nội đại thần đứng đầu, năm nay có Tạ Lục Khôn tham gia, thể lệ thi đấu thay đổi. Hai người trực tiếp đối đầu, quy luật cũ, ai rơi khỏi võ đài người ấy thua. Có tổng cộng ba vòng, đích thân Hoàng Thượng giám sát và chấm điểm vòng thi này, thêm vào đó hậu cung cùng các a ca, cách cách, vương gia đều được phép theo dõi trận tỉ thí.
Ánh nắng hiếm hoi của mùa đông hắt lên gương mặt Tạ Lục Khôn, làn da trắng bệt đáng sợ, quầng thâm mắt còn dày hơn hôm qua. Dáng vẻ khó coi này chính là nhờ khả năng trang điểm xuất thần của Trúc Dạ Ưng.
Tiếng trống vang lên, Tạ Mỗ lập tức lao vào tấn công Tạ Lục Khôn. Tạ Lục Khôn tay phải cầm kiếm cản lại, tay trái hoàn toàn không động lấy một lần. Tạ Mỗ thấy Tạ Lục Khôn yếu thế càng ra tay hiểm độc, nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Từ khi vào trận Tạ Lục Khôn chỉ sử dụng nửa phần công lực, hắn tập trung né tránh kéo dài thời gian chờ Trúc Thanh Hi đem người trở về.
Trên khán đài, Hoàng Hậu trông thấy cảnh này thì cười thầm, mở miệng mỉa mai.
"Sức khỏe Khôn nhi hình như không tốt, cơ thể không tiện mà vẫn gắng sức tham gia sát hạch, thật có chí tiến thủ, các a ca khác nhất định phải noi gương Khôn nhi."
Lan quý phi nhếch miệng nịnh bợ.
"Có chí tiến thủ là tốt, tuy nhiên phải biết lượng sức mình. Di thân vương trời sinh xuất sắc, các Hoàng tử khác tự thấy hổ thẹn, yên phận rèn luyện bản thân trở nên tốt hơn. Không nên quá hiếu thắng, chi e kết quả thu về là sự thất vọng."
Minh quý phi nhìn xuống võ đài, lòng bà lo lắng khôn nguôi. Bà thường xuyên đến thăm Tạ Lục Khôn, rõ ràng sức khỏe của hắn đã bình phục hoàn toàn, cánh tay trái đến vết sẹo còn không thấy bây giờ tự dưng không dùng được, chẳng lẽ vết thương ở cuộc săn bắn tái phát?
Hoàng Thượng trầm tĩnh theo dõi trận đấu. Nhất cử nhất động của Tạ Lục Khôn đều nằm trong mắt của người. Đến thời điểm hiện tại Tạ Lục Khôn vẫn diễn kịch lừa cả Hoàng cung, hắn là đang muốn làm gì?
Trong rừng sâu, Trúc Thanh Hi ở trên cành cây quan sát đám người trong doanh trại, bọn chúng không nhận ra bất thường, vẫn sinh hoạt như hàng ngày, hiện tại bọn chúng đã bắt đầu luyện võ.
Trúc Thanh Hi hơi động người, xương cốt vốn cứng đờ trở nên linh hoạt. Nàng nhìn sang Trúc Ang Cư ở cành cây khác.
"Chính là lúc này."
Trúc Ang Cư nhảy xuống, phất tay ra hiệu, quân lính đồng loạt đánh úp vào đám người trong doanh trại.
Đám sát thủ này thân thủ không tệ, điên cuồng đáp trả binh lính triều đình.
Trúc Thanh Hi nhắm vào căn nhà gỗ, nhanh nhẹn phi tới. Trước thế sự không ổn, hai tên gác cửa lao vào nhà gỗ đưa Mộng An Nguyệt Nhất trốn thoát. Trước khi bọn họ kịp trở ra, Trúc Thanh Hi kịp thời chặn lại. Hai tên gác cửa rút kiếm xông vào nàng. Trúc Thanh Hi một chút chần chừ cũng không, nàng nắm chặt chuôi kiếm lao tới. Một tên kẹp trước một tên kẹp sau không làm khó được nàng. Trúc Thanh Hi tung người đạp lên bàn trà, từ trên không múa một đường kiếm, bọn chúng phản xạ đưa tay lên chống đỡ, lập tức cánh tay hằn sâu một đường chém, máu không ngừng tuôn ra. Nàng đáp đất, một chân trụ, một chân xoay thành hình bán nguyệt đá vào hai tên gác cửa, bọn chúng liền ngã ngửa. Trúc Thanh Hi bẻ tay hai gã ra sau lưng trói chặt.
Chứng kiến cảnh tàn sát trước mặt Mộng An