Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng rầm rầm khiến những con người vừa trải qua một trận chiến đấu giật mình.
Thần kinh họ căng như giây đàn, chút gió thổi cỏ lay cũng làm cho họ giật mình sợ hãi, huống chi là tiếng nổ mạnh.
Mọi người đồng loạt nhìn về phương hướng phát ra tiếng nổ, phát hiện từ đó bốc lên một đống bụi mù.
Nhà cửa ở xa xa đổ sập tạo thành một hố lớn, có người trông thấy một bóng người xuất hiện trên bức tường đổ, sau đó nhìn sang nơi này, linh hoạt nhảy lên nóc nhà, biến mất đằng sau đống nhà.
"Là con người à?" Có người lúng ta lúng túng hỏi, nhìn bóng lưng và quần áo chỉnh tề, ấn tượng đầu tiên đó là một người.
"Nếu là con người, tại sao hắn phải chạy?"
Đối với câu hỏi ngược tràn ngập nghi ngờ, mọi người nghẹn lời.
Quả thật nếu là người thì không cần chạy trốn mới đúng, dù sao vào thời điểm nguy hiểm, nhân loại chỉ có cách đoàn kết với nhau để thoát khỏi tình trạng hiện đại.
Mặc dù bây giờ bình an, vẫn không biết xung quanh có che giấu mối nguy hiểm nào khác, đồng loại ở cạnh nhau tương đối an toàn.
Cho nên, nếu hắn ta chạy, ngược lại làm cho người ta cảm thấy khả nghi.
Trông bóng dáng kia không xuất hiện nữa, mặc dù trong lòng có nghi vấn, những người khác không rối rắm việc này lâu, vội rời khỏi nhà xưởng.
Trên đường cái, Lâu Linh hỏi mục đích của họ, biết họ định đi thị trấn lân cận, ngược đường với hai người.
Đồng thời, khi họ biết mục tiêu của Lâu Linh là huyện C thì cũng có phần thất vọng, mặc dù trong lòng rất muốn hai người hộ tống bọn họ đến đích, nhưng nỗi sợ hãi bản năng đối với cường giả làm họ không tiện mở miệng.
"Dân số ở huyện C quá nhiều, sao hai người không cùng chúng tôi đến huyện Liễu Xuyên? Nghe nói căn cứ huyện Liễu Xuyên là do một dị năng giả cấp bốn đỉnh cấp tạo dựng." Lại Hiểu Vũ nhìn Lâu Điện hỏi, "Ở đây rất nguy hiểm, lúc trước anh cũng nhìn thấy, nếu chỉ có chúng tôi thì không thể an toàn đến nơi! Chi bằng cùng nhau kết bạn lên đường, có được không ~~ "
Thấy Lại Hiểu Vũ cuốn lấy Lâu Điện, ánh mắt những người khác lóe lên, không nói gì.
Mặt Lâu Linh có mấy vạch đen, lấy cùi chỏ chọc người đàn ông không nhúch nhích, thấy anh hờ hững, cô đành mở miệng đáp: "Xin lỗi, mục đích của chúng tôi là huyện C."
Lại Hiểu Vũ buồn bực trừng cô một cái, sẵng giọng nhõng nhẽo: "Chị gái à, em không hỏi chị mà hỏi anh zai này."
"Ý của tôi là ý của anh ấy." Lâu Linh vô cùng kiêu ngạo đốp lại.
Da mặt Lại Hiểu Vũ run rẩy, thấy Lâu Điện chỉ ôn ôn hòa hòa nhìn Lâu Linh, hoàn toàn không có phản ứng với lời cô nói, trong lòng càng bực bội.
Cô biết vũ khí mình đối phó với đàn ông chỉ có bộ mặt, nếu diện mạo không thể lay động một người đàn ông thì tuyệt đối đừng tùy tiện làm mất mặt, lúc không có chỗ dựa phải biết rõ mình ở đâu.
Đó cũng là nguyên nhân trong tận thế cô sống dễ chịu hơn những phụ nữ khác.
Ngó Lại Hiểu Vũ không còn lên tiếng, những người khác đồng dạng im lặng.
Lâu Linh vẫy vẫy tay với mọi người, nói tạm biệt, hai người xoay người đi.
Mới đi vài bước, phía sau đột nhiên có tiếng gọi, một thanh niên chạy tới, nói: "Hai người đợi đã, tôi và hai người cùng quay về huyện C."
Khi anh ta nói ra lời này thì những người khác lộ ra biểu cảm cuối cùng được yên tâm, dùng tốc độ thần tốc chạy tới sau lưng hai người, ào ào phụ họa cũng muốn cùng quay về huyện C, không đi huyện Liễu Xuyên.
Thấy Lâu Linh kinh ngạc xem đoàn người, mấy người da mặt mỏng hơi lúng túng quay mặt sang chỗ khác, thanh niên tươi cười sang sảng như không có chuyện gì xảy ra nói: "Huyện Liễu Xuyên xa quá, trên đường chẳng biết liệu có nguy hiểm gì không, chi bằng về huyện C trước." Sau đó không đợi Lâu Linh hỏi, nhân tiện nói: "Chúng tôi nghe người ta nói, huyện Liễu Xuyên phát triển khá, chỉ cần là dị năng giả, tới đó có thể được trọng dụng, nhận mười cân thực phẩm, hàng tháng có trợ cấp thức ăn nên định tới đó thử xem."
Ánh mắt Lâu Linh liếc một lượt, đoàn người gồm khoảng hai mươi mấy người.
Dị năng đa phần từ cấp hai đến cấp ba, chỉ có ba người cấp ba, có lẽ họ là người dẫn đầu, còn lại đều là cấp hai.
Lại Tiểu Vũ kém cỏi nhất, mới cấp một, có dị năng hệ thủy.
Trong một căn cứ, đúng là dị năng giả cấp bậc cao dễ được ưu ái, mấy dị năng giả cấp thấp muốn lộ diện, chỉ còn nước nâng cao dị năng của bản thân.
Đương nhiên, ngoài biện pháp này, còn có một số căn cứ loại nhỏ chiêu mộ dị năng giả, cho dù là dị năng giả cấp một, cấp hai, ở căn cứ nhỏ cũng được ưu đãi, thực phẩm là thứ hấp dẫn nhất.
"Anh tên là gì?" Lâu Linh hỏi.
"Du Quân." Cậu thanh niên trẻ cười trả lời.
"Vì sao mọi người muốn đi huyện Liễu Xuyên, huyện C không tốt à?" Lâu Linh hơi híp mắt, ấn tượng của cô với Lôi Hồng Minh vô cùng tốt.
Cô không nghĩ rằng Lôi Hồng Minh làm thiếu tướng mà lòng người sẽ rời rạc như thế.
Du Quân thở dài, vụng trộm liếc ba dị năng giả cấp ba phía sau, ngập ngừng, lựa lời nói: "Huyện C dĩ nhiên là tốt, có điều chúng tôi cũng phải suy xét cho bản thân."
Ánh mắt Lâu Linh đảo qua, nhìn thấy ba dị năng giả cấp ba bên kia.
Họ đều là đàn ông, trong đó trên mặt hai người có vết sẹo, cơ bắp trên người rất giống xã hội đen trước tận thế, tràn trề sức lực.
Thấy Lâu Linh nhìn về phía bọn họ thì còn nhếch miệng cười, vẻ mặt khiêu khích, sau đó lại cảnh cáo liếc Du Quân.
Lâu Linh thu hồi tầm mắt, không quan tâm nữa.
Đi bộ như thế đến hoàng hôn, đoàn người qua đêm trong một thôn sập xệ gần quốc lộ, mai đi thêm nửa ngày là đến huyện C.
Mọi người chọn một căn nhà lớn, lau dọn qua loa rồi vào ở.
Bây giờ khí trời còn lạnh, ngủ đêm ở bên ngoài thật không sáng suốt, có căn nhà rách ít nhất xua tan một ít khí lạnh.
Căn nhà này có hai tầng, tầng hai có bốn phòng, một phòng khách.
Trong đó, Lâu Linh và Lâu Điện một phòng, ba phòng khác do ba dị năng giả cấp ba chiếm, những người khác ngả lưng luôn ở phòng khách.
Đối với sự sắp xếp này, không ai có ý kiến, ngay cả Lại Hiểu Vũ thoạt nhìn nũng nịu cũng im lặng.
Lâu Linh để ý, trong lúc mọi người tùy tiện ăn ít lương khô chuẩn bị nghỉ ngơi thì phát hiện Lại Hiểu Vũ dứt khoát chui vào trong một phòng, rất nhanh, tiếng nam nữ thở dốc ái muội vang lên.
Yên lặng đóng cửa, Lâu Linh rất thoáng về chuyện này.
Trong tận thế, quan hệ nam nữ hỗn loạn hơn thời bình, mọi người tranh thủ tận hưởng lạc thú trước mắt, hơn nữa còn giải tỏa bớt áp lực, là một con đường phóng thích cảm xúc và dục vọng.
Nhìn nhau