"Năm kia Nguyên soái Lôi về hưu, hiện tại người phụ trách căn cứ chính là thượng tướng Lôi Hồng Minh."
Lâu Linh hơi bất ngờ, thiếu tướng Lôi...!Không, bây giờ anh đã biến thành thượng tướng.
Mặc dù hiện tại là tận thế, quyền lực kiểm soát và ràng buộc của ZF không mạnh mẽ bằng trước tận thế, nhưng cơ quan quốc gia vẫn tồn tại, hơn nữa càng không thể khinh thường quân đội ZF, quân võ trang tư nhân không thể đắc ý; quân đội ZF duy trì rất nhiều căn cứ, có thể hấp dẫn số lượng lớn người sống sót.
Đây là nét đặc biệt ở đất nước Hoa Hạ, không giống các quốc gia ở bên kia đại dương.
"Phải chúc mừng anh ta!" Lâu Linh cười nói, sau đó nhìn anh có phần thăm dò, "Huyện C không ổn à, sao cậu muốn đi huyện Liễu Xuyên?" Chẳng lẽ tình huống tồi tệ đến mức Lôi Hồng Minh không kiểm soát nổi?
Du Quân chậm rãi nở nụ cười khổ, sau đó liếc đám anh Cường đi đằng trước, hạ thấp giọng nói: "Năm ngoái, tình hình quả thật tệ hại, căn cứ gặp vài lần zombie triều.
Thượng tướng Lôi lợi hại đến mấy cũng hết cách với một vài cường giả trong căn cứ." Sau đó cậu lại cười nói: "Xưa nay tôi kính nể thái độ đối nhân xử thế của thượng tướng Lôi."
Nghe ra ý tứ mà Du Quân ẩn giấu trong lời nói, Lâu Linh đánh mắt về phía mấy người kia, liên tưởng với ý ngầm ban nãy cậu để lộ thì vỡ lẽ.
Năm ngoái, căn cứ huyện C bị vài lần zombie triều khiến căn cứ bị phá hỏng nghiêm trọng, toàn do Lôi Hồng Minh dẫn dắt mọi người đau khổ chống đỡ.
Nhưng, cũng có người tranh thủ mấy lần zombie triều để cướp quyền lực trong tay Lôi Hồng Minh, muốn nuốt trọn căn cứ.
Sau vài trận chiến, thế lực nhà họ Lôi sụt giảm, có người thấy tình hình có lợi thì bắt đầu bày mưu tính kế.
Còn đám người Du Quân hiện tại rời khỏi căn cứ cũng là có người cố tình sắp xếp.
Có vài nhóm người bỏ đi giống như bọn họ, hàng loạt người ra đi vì muốn tạo cho mọi người hiện tượng giả Lôi Hồng Minh bị cô lập, đồng thời ép Lôi Hồng Minh ngoan ngoãn giao nộp quyền lực ở căn cứ.
Về phần người quản lý huyện Liễu Xuyên, hắn cùng phe với những người đó, dĩ nhiên vui vẻ phối hợp, muốn cho Lôi gia một bài học đả kích.
Chẳng qua, sợ rằng họ không ngờ tới, vừa ra khỏi căn cứ đã bị zombie đáng sợ bao vây, hơn nữa họ còn chưa biết do một zombie trí tuệ chỉ huy.
Họ sợ tới mức không dám quay lại đường cũ, giờ có cớ bám đuôi theo hiển nhiên họ về căn cứ huyện C.
Nghĩ thế, Lâu Linh lạnh lùng liếc cậu ta, nói: "Có bản lĩnh thật, vào thời điểm như thế này còn muốn tính toán cái lợi cho bản thân..."
Sắc mặt Du Quân cứng đờ, sao cậu không hiểu cô đang ngầm chỉ trích bản thân làm theo dã tâm của những người đó đó, nở nụ cười khổ phân bua: "Tôi không thể không làm như vậy, bạn gái của tôi..." Chưa nói xong, nét mặt cậu ngán ngẩm, lại có phần phẫn nộ.
Lâu Linh im lặng mà trong lòng nặng trĩu.
Không thể trách người ta, quái vật ở tận thế không đáng sợ, cái đáng sợ là lòng người.
Có nhiều người không phải chết dưới móng vuốt của zombie mà là chết vì đồng loại tính kế.
Buổi sáng đoàn người xuất phát, sau ba tiếng đi đường, tất cả dần mệt mỏi, nhưng không ai la ó đòi nghỉ, đi thêm hai giờ là đến căn cứ huyện C.
Sau khi trải qua vài lần zombie tập kích trên đường, người người đều muốn một cổ tác khí (1) trở lại căn cứ an toàn, tránh cảnh sợ hãi ở bên ngoài, lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể bị zombie cấp ba, cấp bốn lợi hại đánh úp.
(1) Xuất xứ: "Tả Truyện" Trang Công thập niên: phu chiến, dũng khí dã.
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.
Thời xưa, trước khi bước vào trận chiến, người ta nổi tiếng trống trận để cổ vũ tinh thần chiến sĩ.
Hàm ý ban đầu: Khi bắt đầu chiến đấu, tinh thần binh sĩ rất hăng hái
Hàm ý biến thể thời nay: Nhân lúc tinh thần mọi người đang dâng cao thì làm ngay cho xong việc.
[Mang hàm ý khuyến khích]
Điều này làm cho Lâu Linh ý thức được, thật ra những người này là một nhóm vật hi sinh mà thôi, hoặc chính xác là còn không bằng vật hi sinh, người ta chẳng coi ra gì.
Trong số họ, có lẽ trừ mấy tên, những người khác đều giống như Du Quân, vì người nhà hoặc bạn bè mà bị ép đi khỏi căn cứ huyện C.
Những người này đều là dị năng giả cấp thấp.
Dọc đường đi, suýt nữa họ sợ vỡ mất, không thả lỏng một giây nào, chỉ sợ bị anh em nhà họ Lâu bỏ lại.
Có điều, cho dù mọi người cẩn thận như thế nào đi nữa thì vẫn xảy ra bất trắc.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên dọa mọi người sợ hãi quay đầu nhìn.
Một người nằm sấp ở lề đường, nửa người rơi xuống mương, đồng đội của anh vội vã chạy lại thì một cành cây to lớn quật, lá cây cắt vào cánh tay anh tạo thành vết thương sâu tận xương.
"Quay lại!" Một tay Lâu Linh kéo anh ta lại, rút cây côn bên hông.
Côn gỗ dài ra, quấn lấy người đàn ông nằm ở lề đường, kéo lê về.
Khi cơ thể người kia bị nhấc lên thì mọi người nhìn thấy nửa người dưới của anh ta đã bị bông hoa màu sắc rực rỡ bao phủ.
Nụ hoa có hàm răng nhọn giống như cá mập cắn chặt cơ thể người nọ, máu nhỏ từ cánh hoa rực rỡ xuống.
"Đó là cây nắp ấm biến dị!" Du Quân hoảng sợ kêu lên.
Vừa dứt lời, bên dưới mương ào ào xuất hiện một loạt cây nắp ấm, ngoài ra còn có cây bắt ruồi Venus (2), tất cả đều biến dị, nhe răng nanh sắc nhọn về phía đoàn người.
Mọi người sợ tới mức ngây ra như phỗng, trơ mắt nhìn cây nắp ấm và cây bắt ruồi Venus giương nanh múa vuốt lao về phía mình.
(2) Bắt ruồi Venus là một loài thực vật ăn thịt thuộc họ Gọng vó có thể bắt và tiêu hóa con mồi động vật, chủ yếu là côn trùng và nhện.
"Chạy mau!"
Lâu Linh run rẩy, tức giận vì năng lực ứng biến của những người này, một đám người đần độn đứng đó chờ bị ăn thịt à? Trong cơn tức giận, trường côn trong tay cô đập một gậy về phía Lại Hiểu Vũ cách cây nắp ấm gần nhất.
Cây nắp ấm lao thẳng tới trước mặt Lại Hiểu Vũ, ba người đàn ông ban nãy xun xoe bên cạnh cô ta đã bỏ rơi cô ta, chỉ có cô ngơ ngác đứng đó, mấy giây nữa là bị cây nắp ấm cắn một cái thì người bị cây côn dài đánh bay bắn phịch xuống mặt đất đằng xa, thoát khỏi phạm vi săn bắn của cây nắp ấm.
Sau khi hất hết đống người bị dọa ngây ngốc ra khỏi phạm vi săn bắn của cây nắp ấm, đến lượt Lâu Linh trổ tài, múa côn đập chết.
Người đàn ông bị cây nắp ấm nuốt nửa người không thể sống nổi, chỉ còn lại một người bạn có quan hệ tốt với anh ta lặng lẽ rơi nước mắt vì anh ta, cầm vũ khí của mình lên, liều mạng chém giết cây nắp ấm.
Ích lợi của trường côn được bộc lộ, không cần tiếp cận ở cự ly gần đã đánh chúng hấp hối.
"Anh, anh giúp em canh gác." Lâu Linh kêu một tiếng, sau đó hai mắt sáng lên chạy qua thu phục một gốc cây nắp ấm nửa chết nửa sống, bắt đầu dùng dị năng thúc đẩy để lấy hạt giống của nó.
Những người khác còn đắm chìm trong cuộc phiêu lưu mạo hiểm ban nãy, tuy rằng người ra tay là Lâu Linh, nhưng họ vẫn giật mình, da đầu tê dại đối với loại thực vật biến thái ăn thịt người này.
Bây giờ, họ nhìn Lâu Linh