Lâm Bảo Bảo cắm Đường đao trên mặt đất, lưỡi đao cứng rắn xuyên xuống nền đất.
Nhìn mảnh đất hoang vắng, máu đã khô từ lâu, nhưng vẫn khiến cô đong đầy nước mắt, không kiềm chế được bản thân.
Cô có thể tưởng tượng, lúc Lâu Linh bị zombie cào xé thân thể, cắn nuốt máu thịt, cậu ấy đau đớn ra sao, thống khổ và không cam lòng cỡ nào.
Cô hận kẻ làm hại bạn mình, càng hận bản thân tại sao lại bỏ đi.
Nếu như cô không đi, Lâu Linh sẽ không bị gạt, bị lừa ra căn cứ, sẽ không chết.
"Ô ô ô...”
Âm thanh nức nở cuối cùng biến thành đau đớn đến mức tắt tiếng.
Ánh mặt trời quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô nay đã tắt, cậu ấy đã bay lên trời, không ai gặp được nữa.
Cô hận những kẻ đã hại cậu ấy, càng hận Lâu Điện hơn, hận nhất là bản thân mình.
Trong lúc cô đang khóc tới mức trong tầm mắt toàn màu đen, đột nhiên một lực lượng khổng lồ hất bay cơ thể cô, cô chỉ kịp túm lấy Đường đao.
Cây đao vạch ra một đường dài trên mặt đất với âm thanh chói tai rồi người cô đập mạnh xuống mặt đất.
Đầu óc vẫn chìm đắm trong sự bị thương nhưng thân thể được huấn luyện chính thống đã chiến đấu theo bản năng.
Đường đao vung về phía trước, một con rồng nước gào thét lao tới, quấn lấy tứ chi con quái vật tấn công cô, cây đao đã được gia cố trực tiếp chặt đầu nó.
Trên gương mặt cô là vẻ lạnh lùng từng trải ở mạt thế, ánh mắt tối tăm.
Gương mặt bầu bĩnh trẻ con có một vết đao từ bên trái vắt sang má phải, có thể tưởng tượng vết thương này từng khiến cô chới với bên bờ vực sinh tử, cũng cho cô một bài học khắc cốt ghi tâm, cái giá phải trả là ngoại hình.
Có điều, trong mạt thế, ai còn để ý đến vật ngoài thân đó? Chỉ có sống sót và trở nên mạnh mẻ mới là điều quan trọng nhất.
Một bóng người màu trắng xuất hiện trước mặt cô.
Người đàn ông mặc áo trắng như được tắm rửa dưới ánh mặt trời, khiến cho mắt người nhìn bị đau.
Song khi ánh mặt trời đi qua, sẽ thấy cặp mắt kia chứa đựng lệ khí lạnh lẽo điên cuồng, mái tóc hơi dài bị gió thổi bay, lộ ra gương mặt chàng trai anh tuấn.
"Thật là người đàn bà ngu ngốc!” Người đàn ông đứng ở vị trí cao nhìn xuống Lâm Bảo Bảo hai mắt đỏ hoe, trong mắt xẹt qua sự khinh miệt, ẩn sâu trong đôi mắt ấy còn có nỗi niềm phức tạp.
Lâm Bảo Bảo cười lạnh nói: “Tôi ngu xuẩn là chuyện của tôi, coi như bây giờ tôi không muốn sống nữa, cũng là chuyện của tôi.” Nói xong, cô thu hồi Đường đao, xoay người bỏ đi.
Sau lưng có một ngọn gió xẹt tới, Lâm Bảo Bảo bỗng nhiên xoay người lại, cổ tay xoay ngược Đường đao, mũi đao chỉ thẳng vào anh ta, căm hận nói: “Cút! Tôi không muốn gặp cậu.”
Người đàn ông im lặng, dùng ngón tay dời đi thanh đao, không để ý tới đầu ngón tay chảy ra máu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười âm độc, “Người đàn bà ngu ngốc, chỉ biết khóc có ích lợi gì? Lẽ nào cô không muốn báo thù cho cô ta? Đáng lẽ cô ta không cần chết, chỉ trách cô ta quá coi trọng Lâu Điện, vừa vặn gã đàn ông đó cũng sắp phát điên vì cô ta, hai bên để lại kẽ hở, đúng lúc bị người ta lợi dụng.” Anh ta tới gần cô, hơi thở phun lên mặt cô, “Coi như lần này cô ta không chết, chỉ cần cô ta thích Phong Thiểu Hoàng, Lâu Điện cũng sẽ nổi điên, làm cho cả ba người cùng nhau xuống địa ngục.”
"Câm miệng!” Sắc mặt cô khó coi nhìn chằm chằm anh ta, “Linh Linh sẽ không thích gã đàn ông không dám chịu trách nhiệm kia...”
"Ai nói cô ta không thích? Chỉ vì ngại với Lâu Điện, cô ta không nói ra miệng mà thôi.
E rằng cô không biết đâu nhỉ, cô có nhường cũng vô dụng.
Lâu Linh chỉ coi gã kia là đại ca, cô ta thích mẫu đàn ông như gió kiểu Phong Thiểu Hoàng.
Nếu không có Lâu Điện, hai người đã ở bên nhau.
Mặc dù Phong Thiểu Hoàng có phần thiếu quyết đoán, nhưng anh ta đã trưởng thành vì cô, học được bao dung trách nhiệm, tình cảm tốt đẹp nhường nào...”
Không thể nhịn được nữa, cô ném ra một quả cầu nước, vốn tưởng rằng hắn ta có thể né tránh, ai ngờ gã đàng hoàng đứng đó bị đập trúng, toàn thân ướt đẫm, quần áo màu trắng ẩm ướt dính trên người.
Cô cảm thấy gã này có bệnh, đã là thời đại nào rồi, còn mặc cả cây trắng, xui xẻo.
Có điều, nghe nói trước đây gã đã ngây người trong một viện nghiên cứu thần bí.
Sau khi gã giết nhân viên nghiên cứu và zombie trong hội sở rồi bỏ đi, không lâu sau gã có thói quen mặc quần áo màu trắng, dường như muốn che giấu điều gì.
"Cậu có giúp tôi báo thù không?” Cô đột nhiên hỏi.
"Đương nhiên, xem cô trả giá cái gì.” Anh nói, cặp mắt khát máu kia nhìn về phía cô không che giấu được khát vọng.
Cô chán ghét nhìn anh một cái, cuối cùng nhắm mắt lại, tùy ý để anh ta ôm bản thân.
"Đàm Mặc, cậu nhất định phải làm được, nếu không...!Tôi sẽ giết cậu...” Cô thấp giọng nói.
Đàm