[nếu như chuyện kế tiếp là như vậy]
Năm thứ bảy sau mạt thế, sau khi cả Hoa Hạ dồn hết sức lực cả đất nước để tiêu diệt con vua zombie đầu tiên, tuy rằng mỗi năm đều có một con vua zombie được sinh ra nhưng tốc độ tu luyện và thực lực của con người cơ bản đã ngang bằng với zombie.
Dưới tình huống đó, bởi vì khoa học kỹ thuật nhanh chóng phát triển, Hoa Hạ vốn do từ trường hỗn loạn mà cắt đứt liên lạc với bên ngoài, cuối cùng đất nước bắt đầu kết nối với ngoại quốc.
Mà tình hình những quốc gia bên ngoài kia cũng không tốt lắm! [Đoạn này bạn Lan lược bớt mấy câu nhỏ vì giọng tâng bốc + dìm hàng hơi quá]
Lâm Bảo Bảo vỗ một cái vào radio, âm thanh phát ra từ radio im bặt.
Nghe thấy tiếng động, người đàn ông ngồi trên ghế sa lon phòng khách ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện cô đi chân trần giẫm lên cái bàn thấp.
Ánh mắt bồi hồi nơi phần bụng lộ ra cùng với đôi chân trần nhỏ nhắn cân xứng, chẳng biết tại sao, anh không thể dời mắt nổi.
"Nhìn cái gì?”
Nghe thấy giọng cô hoạnh họe, anh ngơ ngác ngẩng đầu, đột nhiên hỏi: “Chị, em… em hình như đau đầu...”
Nghe xong, Lâm Bảo Bảo có phần lo lắng, ôm đầu anh nhìn tới nhìn lui, lẩm bẩm: “Sao lại đau đầu nhỉ? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đàm Mặc tựa đầu vào hõm cổ cô, không chịu nói.
Rõ ràng cái gì cũng không hiểu, thế nhưng mỗi khi tới gần con người này, anh lại cảm thấy trong lòng đau khổ xen lẫn nỗi chua xót.
Khi ánh mắt cô chăm chú nhìn vào anh, anh cảm thấy cực kì vui vẻ.
Khi đó, anh vừa tỉnh lại từ bóng tối rất lâu, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô.
Cô dùng ánh nhìn khiến anh rất không thoải mái nhìn anh, làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt lúc cô muốn lui lại, anh không tự chủ được gọi một tiếng “Chị”, quả nhiên khiến cô dừng bước, ngạc nhiên ngó anh.
Lâm Bảo Bảo không hề nghi ngờ, trong lòng thầm nghĩ tại sao gần đây cậu luôn kêu đau đầu.
Cô có phần lo lắng liệu rằng có phải là di chứng để lại vì trước đây anh bị giam ở viện nghiên cứu không.
Đến nay cô vẫn không rõ tại sao Đàm Mặc lưu lạc đến viện nghiên cứu kia, bằng cách nào cậu biến thành vật thí nghiệm, nhưng sau khi trải qua cải tạo, dị năng cũng như thể chất cậu cực kì mạnh, vô cùng thích hợp để sinh tồn ở mạt thế.
Có điều, cái giá phải trả là chỉ số IQ, hình như cái giá này quá tàn khốc.
Chẳng qua, Đàm Mặc lơ ngơ như thế làm cho cô có khả năng đến gần cậu nhất.
Nếu như cậu ta vẫn là vị đại thiếu gia nhà họ Đàm cao ngạo lúc trước mạt thế, cô chẳng thèm liếc mắt dù chỉ một cái, huống chi mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ với cậu ta.
Thấy cậu la hét đau đầu một lúc, lại không nói nửa lời, mặc dù Lâm Bảo Bảo lo lắng, lại không biết làm sao, bèn đưa cậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Đàm Mặc không chịu, thấy cô phải ra ngoài, cậu túm chặt cô, không chịu để cô đi.
Vì vậy, Lâm Bảo Bảo đành lôi kéo chú cún to xác cùng ra ngoài.
Hôm nay cô định đến đại sảnh tiếp đón dị năng giả để nhận nhiệm vụ, không ngờ vừa ra cửa không lâu, đã nhìn thấy Lâu Linh nắm tay con trai đi dạo chợ.
"Linh Linh, Đinh Đinh ~~" Lâm Bảo Bảo cao hứng phất tay.
Đàm Mặc cũng lên tiếng chào, “Chị Linh, Đinh Đinh, đi chơi.”
Lâu Linh đưa con trai cho Đàm Mặc, cười nói với Lâm Bảo Bảo: “Hai người đi đâu à?”
"Mình định đi nhận nhiệm vụ, ở căn cứ thêm nữa sẽ mốc meo mất.” Lâm Bảo Bảo đáp lời, lo lắng nói: “Gần đây Đàm Mặc luôn nói đau đầu, kiểm tra lại không phát hiện nguyên nhân.
Hơn nữa tình hình em ấy đặc biệt, mình không muốn dẫn nó đến viện nghiên cứu cho những kẻ điên kia xem, tránh cho nó lại tấn công người ta...”
Lâu Linh ngạc nhiên, vô ý thức quay ra xem.
Đàm Mặc bế bánh bao nhỏ đến trước một sạp hàng thịt quay.
Bé con còn nhỏ, bé thích ăn thịt nhất, giọng nói non nớt đòi món này món nọ, Đàm Mặc tốt tính ừ đáp lời.
Ngoại trừ lúc mới gặp, cậu khó khống chế được bản thân, ôm địch ý với tất cả con người, sau này được Lâm Bảo Bảo rèn giũa nghiêm khắc cậu đã tự kiềm chế rất nhiều.
Bây giờ, mặc dù bình thường trầm mặc ít nói cũng có phần ngốc nghếch, ngơ ngơ, nhưng nhìn bề ngoài cậu vô cùng bình thường, cô gần như coi cậu là một chàng trai bình thường.
"Ngoại trừ đau đầu, cậu ấy còn có biểu hiện khác không?” Lâu Linh lại hỏi.
"Không.”
Nghe vậy, Lâu Linh cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Ở viện nghiên cứu có dụng cụ tối tân nhất để kiểm tra cho cậu, nhưng nghĩ lại thì Đàm Mặc sẽ không thích nơi này.
Trong lúc hai người nói chuyện, dưới sự dụ dỗ của bánh bao nhỏ nào đó, Đàm Mặc đã gọi một đống đồ.
Ông chủ hàng nướng đang đổ mồ hôi như mưa bận việc, mà bánh bao nhỏ tham lam vẫn cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đòi món nọ món kia.
Lâu Linh vén tay áo lên, trực tiếp vỗ một cái vào mông bé, tức giận nói: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, con ăn hết không?” Bé còn dám giật dây người thật thà mua một đống đồ cho nó, đúng là láu cá!
"...!Ba ba có thể giúp Đinh Đinh ăn.” Bánh bao nhỏ bĩu môi nói.
Lâu Linh lại vỗ tét một cái vào mông bé.
Bé mới ba tuổi mà đã tham ăn như thế, sau này còn đến mức nào? Hơn nữa ăn nhiều đồ nướng như vậy, một lúc nữa nó bị tiêu chảy thì sao?
Cuối cùng trong ánh mắt ấm ức của bánh bao nhỏ, Lâu Linh chỉ cho bé ăn mấy xâu thịt, những thứ khác đều là thức ăn chay.
Cậu nhóc thảm thiết nhăn mặt, giọng nói nghẹn ngào mang đầy mùi sữa non nớt tố cáo: “Đinh Đinh muốn ba ba, không muốn ma mi...”
"Được rồi, con cứ chơi với ba ba đi, mẹ và Dì đi nhận nhiệm vụ rời khỏi căn cứ, mẹ đi chơi một mình.” Lâu Linh lạnh lùng đáp.
"...”
"Ô oa oa, ma mi bắt nạt Đinh Đinh...”
Ngắm nhìn hai mẹ con càng đi càng xa, Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc thu hồi ánh mắt, ăn xong đống đồ nướng, thanh toán tinh hạch, tiếp tục đi về phía đại sảnh.
**
Dọn dẹp xong zombie ở trong trấn nhỏ, Lâm Bảo Bảo thu lượm đống tinh hạch, ánh mắt liếc sang đôi nam nữ ở đối diện, trong lòng phát ngán.
Đảo Nhật bản đã chìm, loại con gái này còn chạy sang nước khác sống được dễ chịu như vậy, thật đáng ghét.
Dường như phát hiện cô phiền chán, Đàm Mặc khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm hai người.
Trên gương mặt tuấn tú bày ra vẻ lạnh lùng vô tình, hai người kia hết hồn.
Ban nãy họ chính mắt thấy anh ta giơ tay lên, zombie trực tiếp bị chẻ thành hai nửa, trong lòng bàn tay của anh kẹp một thứ vũ khí vô cùng sắc bén.
"Đàm Mặc, đi thôi.” Lâm Bảo Bảo xốc ba lô lên, nghiêng đầu nói, thấy cậu vẫn ngó hai người Nhật Bản chằm chằm bèn bước tới nắm tay cậu dắt đi.
Sau khi rời khỏi trấn nhỏ, hai người tiếp tục đi đến thị trấn tiếp theo.
Buổi tối, Lâm Bảo Bảo đột nhiên cảm giác được tim đập nhanh một hồi, bỗng nhiên cô trợn mắt, cánh tay vung ra ngoài cưỡng ép ngừng lại, đổi thành đặt lên vai người đàn ông.
"Buổi tối em không ngủ mà làm gì thế?” Giọng cô còn mang theo vài phần buồn ngủ, “Lẽ nào lại đau đầu?” Mấy tối gần đây, hình như cậu hay bị đau đầu, nửa đêm không ngủ được.
Thấy đối phương chỉ nhìn chằm chằm cô không nói chuyện, Lâm Bảo Bảo ngáp, ngồi nửa người dậy, sau đó tự tay đẩy anh xuống ngủ ở vị trí bên dưới.
Trước đây, Đàm Mặc ngủ theo kiểu giống như dã thú, rúc vào trong góc, sau đó hai người cùng ăn cùng ở, cậu dần học được cách nằm trên giường, nhưng điều kiện quan trọng nhất là nằm bên người cô.
Thời gian lâu dài, cô cũng quen việc ngủ bên cạnh có người.
Vào thời buổi này, hai người làm bạn ở căn cứ người thường, an toàn hơn so với một người, cho nên cô cũng không già mồm.
Sau khi nằm xuống, cậu ta đột nhiên dùng tay ôm lấy cô, chôn chặt khuôn mặt vào phần hõm vai của cô.
Lâm Bảo Bảo đổi một tư thế, mặt đối mặt với cậu, hơi thở của cậu phả trên da thịt cô, khiến cô cảm giác là lạ.
Chỉ là mười năm làm bạn, là đồng bọn, là người thân, con người này đã trở thành sự tồn tại không thể thiếu trong sinh hoạt của cô, nhất thời cô không nghĩ theo hướng khác.
"Chị...”
"Ừ?”
"Lâm Bảo Bảo!”
"...”
Cô sợ hãi ngạc nhiên, trực giác muốn đá văng cậu ta ra.
Phản ứng của cậu còn nhanh hơn, chặt chẽ vây kín cô trong ngực, tứ chi quấn lấy trấn áp mọi sự phản kháng của cô.
Khi cô bị cưỡng chế đè xuống giường, đầu Lâm Bảo Bảo có phần ngốc.
Nhìn đôi mắt sáng như sao gần ngay trước