Một tiếng gọi yếu ớt đầy ngạc nhiên vang lên: “LÂU ĐIỆN!”
Đằng xa, người đứng dưới ánh mặt trời dường như không nghe thấy, nhanh chóng biến mất ở tầng cao nhất.
Sau khi xuống phòng khách dưới lầu hai, Lâu Linh nhìn bộ dạng thờ ơ của Lâu Điện, cô đành tới cửa sổ quan sát, phát hiện nhóm người kia vào một ngôi nhà bên cạnh.
Lâu Linh thấy có bốn người bị thương, trong đó ba người thương nhẹ, còn cô gái mặc quần áo đỏ đã gọi Lâu Điện thì bị nặng nhất, đang được người khác bế, khắp bả vai đều là máu, mùi máu tươi phảng phất bay tới.
Cũng may thôn này xa thành phố, zombie ở đây đã bị diệt sạch, chứ không sớm hấp dẫn zombie ghé thăm.
Lâu Điện chẳng thèm quan tâm tới đám người kia, cũng không để tâm tiếng gọi lúc đó.
Một lúc sau, Lâu Điện đi vào phòng bếp nấu nướng.
Tối nay, anh muốn làm một bữa tiệc trứng: trứng rán, trứng hấp, luộc trứng, trứng chần… Đống trứng sạch này anh mua được từ một trang trại trước tận thế, ngày thường không tiện lấy ra, vừa vặn mấy hôm nay hai người ra ngoài nên mỗi ngày Lâu Điện đều luộc hai quả cho Lâu Linh bổ sung dinh dưỡng.
Ngay sau đó, ‘hàng xóm’ tới gõ cửa.
Lâu Linh vốn đang phụ bếp, thấy Lâu Điện có vẻ không quan tâm, nên đành rửa tay chạy ra mở cửa.
Đến gõ cửa là một chàng trai đeo kính nhã nhặn, tầm trên dưới ba mươi, nếu không phải quần áo anh ta dính máu thì Lâu Linh đã cho rằng đây là một thiếu gia thành phố lạc đường.
Ngược lại, đối phương cũng cảm thấy Lâu Linh thật không thích hợp xuất hiện ở đây.
Đầu tiên, cô quá sạch sẽ; tiếp theo, khí sắc Lâu Linh quá tốt, không giống như người đã sinh tồn nửa năm trong thời tận thế.
Cuối cùng —— tầm mắt rơi xuống dấu vết mờ ám trên cổ cô, trong lòng nhất thời sáng tỏ, đồng thời cũng hiểu ra chắc chắn thực lực gã đàn ông tên Lâu Điện kia không tầm thường, nếu không đã chẳng thể duy trì được bộ dạng gọn gàng sạch sẽ của cô gái này.
Chỉ sợ hơi thở cảm nhận được trong rừng hôm nay là của đôi trai gái này.
“Xin chào, làm phiền cô.” Anh ta ỉm cười nói: “Tôi là Lệ Xuyên, hiếm khi được gặp nhau ở đây, cùng là con người, làm quen tý nhé.”
Lời này hơi nực cười nhưng khá hợp tình hợp lý.
Hiện giờ, zombie, thú biến dị cùng thực vật biến dị đâu đâu cũng có, không gian sinh sống của con người dần bị thu hẹp.
Tuy ngầm đấu đá cạnh tranh nhau, nhưng khi đối mặt với giống loài khác, mọi người vẫn chung tay vì sự an toàn của nhân loại.
Lâu Linh khách khí đáp lời: “Xin chào.” Sau đó im lặng.
Lệ Xuyên đẩy mắt kính, cũng không phật ý vì sự lạnh lùng của đối phương, anh ta nói thêm: “Bạn tôi bị thương nặng, có thể sẽ gây phiền toái đến các bạn, tôi báo trước một tiếng.
Ừm, chỗ cô có nước sạch không, tôi muốn mua một ít.”
Dứt lời, anh ta lấy ra một túi tinh hạch đủ màu đủ dạng phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Lâu Linh nghe xong, cẩn thận hỏi: “Phiền toái? Là thế nào?”
Thấy Lâu Linh hỏi, Lệ Xuyên lập tức kể lại sự việc hôm này gặp mấy con sói biến dị trong rừng.
Tuy họ đã giết chết đám sói đó, nhưng một con chạy mất.
Bởi vì bọn họ bị thương quá nặng nên đành dừng chân trong thôn nghỉ ngơi, chỉ sợ lũ sói biến dị sẽ tụ tập đồng bọn tập kích chỗ này.
Lâu Linh giận tái mặt, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Đợi Lệ Xuyên trình bày yêu cầu xong, Lâu Linh kinh ngạc nói: “Các anh không có dị năng giả hệ nước hoặc dị năng giả không gian sao?”
“Ừm, sức chiến đấu của dị năng hệ nước quá yếu, tất nhiên chúng tôi không mang theo họ đến nơi nguy hiểm thế này.
Dị năng không gian chẳng chứa được bao nhiêu nước.
Bạn tôi bị thương, không đủ nước để rửa miệng vết thương, nên đành mượn tạm các cô một ít.”
Lệ Xuyên bất đắc dĩ nói.
Giờ họ cần rất nhiều nước để tẩy sạch mùi máu, tránh việc đám sói lần theo mùi.
Đương nhiên, qua đây mua nước để dò xét đối phương là chính, không bắt buộc phải có nước mang về.
Lâu Linh trầm ngâm, bảo Lệ Xuyên đợi một lát rồi quay vào nhà.
Lệ Xuyên đứng ở cửa, vì bày tỏ sự lễ phép nên anh ta không vào nhà – tuy ngôi nhà không phải của Lâu Linh, nhưng sau tận thế, kẻ nào chiếm trước thì chính là của kẻ đó, cần phải tôn trọng.
Anh ta là dị năng giả tinh thần, tuy ở cấp hai nhưng coi như lợi hại, vốn định dùng tinh thần lực điều tra qua trình trạng bên trong, nhưng khi nhìn thấy chàng trai đứng trước ánh mặt trời vừa nãy, lý trí đã cảnh báo anh ta phải dập tắt ngay ý tưởng đó.
Trong không khí phảng phất mùi thức ăn, thật giống hương vị bữa cơm gia đình.
Lệ Xuyên đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, nước miếng tự động trào ra.
Mỗi lần đi làm nhiệm vụ, vì thuận tiện, nhóm anh ta toàn tùy tiện ăn linh tinh, không phải lương khô thì là cơm tập thể, tuy không ngon lành gì nhưng được cái no bụng.
Đứng ở nơi hoang vu này lại có thể ngửi thấy mùi thơm nức như vậy, thật khiến anh ta kinh ngạc, càng thêm phần tò mò về người đàn ông bên trong.
Một lát sau, Lệ Xuyên nhìn thấy một chàng trai mặc bộ đồ đen đi ra, mái tóc hơi dài, trên trán vướng một vài sợi tóc mềm mại càng khiến gương mặt thêm phần khôi ngô trắng trẻo.
Cả người tản ra khí chất cao quý, dịu dàng đầy thiện cảm.
Đây đúng là mẫu đàn ông hàng đầu của phụ nữ.
Nhớ tới dáng vẻ kích động của Tần Linh khi nhắc tới anh ta cũng không thấy có gì lạ.
Vẻ mặt Lâu Điện lãnh đạm, nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi không có nhiều nước như vậy.
Các anh nói gặp sói biến dị, tôi hơi tò mò.
Sao các anh lại chọc tới chúng?”
Nghe được câu hỏi sắc bén của đối phương, Lệ Xuyên nâng gọng kính, có chút lúng túng nói: “Được rồi, thực ra, chúng tôi là dị năng giả thủ đô, tiếp nhận nhiệm vụ của sở nghiên cứu là vào núi bắt thú biến dị, cho nên…”
Nghe đến sở nghiên cứu, sắc mặt Lâu Linh không tốt cho lắm.
Lâu Điện gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi anh ta mấy câu rồi đuổi khéo.
Sau khi Lệ Xuyên bất đắc dĩ rời đi, Lâu Điện kéo Lâu Linh vào nhà ăn cơm chiều.
Đồ ăn đã xong, vừa khéo nồi cơm cũng chín.
Trứng sốt cà chua, trứng xào với tôm bóc nõn, trứng sốt chua ngọt,