Tiếng gào thảm thiết của dã thú mở đầu cuộc đi săn giữa đêm, cũng khiến Lâu Linh bừng tỉnh từ giấc mộng.
Xoay người ngồi dậy, theo bản năng tay cô sờ thanh kiếm đặt bên cạnh, lúc này cả người cô tựa như một thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, sắc bén đầy hưng phấn.
“Anh? Lâu Điện?”
Lâu Linh đột nhiên phát hiện trong phòng chỉ có một mình mình, anh chàng luôn ở bên cạnh cô giờ mất hút.
Trong lòng cô trào dâng một cảm giác thật kỳ lạ, không phải hoảng hốt, có lẽ cô hiểu người đàn ông này luôn tự biết bảo vệ mình, dù anh không ở đây cô cũng không lo anh gặp bất trắc.
Sau khi tỉnh táo, cô nhảy xuống giường, nhanh chóng xỏ giày sau đó đi tới cửa sổ.
Bọn họ ở trên tầng hai, tầm nhìn rộng mở.
Lâu Linh nhìn ra ngoài, phát hiện ở ngôi nhà bên cạnh có ánh sáng của các loại dị năng lóe lên, có ánh lửa, lôi điện, phong nhận, tường đất; xem ra đội ngũ của bọn họ bố trí rất chặt chẽ, gần như đủ dị năng Ngũ Hành.
Còn phía trước ngôi nhà, hơn mười con sói bao vây nhìn chòng chọc, thỉnh thoảng có con lao vào tấn công tường đất mới dựng lên, trong bóng tối còn có vô số cặp mắt màu xanh lục quan sát.
Lâu Linh hít một hơi lạnh trong lòng, cuối cùng có bao nhiêu con sói biến dị đến đây?
Rất nhanh, Lâu Linh trông thấy thủ lĩnh của đám sói biến dị tấn công ở cách đó không xa.
Một con sói khổng lồ, gấp mấy lần con bình thường, nó đứng đó, phía sau là một bầy sói biến dị vóc dáng nhỏ hơn nó một chút, giống như Lang Vương của cả đàn.
Trong khi Lâu Linh chăm chú quan sát tình hình, cô nhanh chóng phát hiện có hai cái sói lén lút mò sang ngôi nhà này.
Chúng nhảy lên gờ tường bao, khi nhảy xuống thì đột nhiên bị cây “thanh sắt” luôn lẳng lặng bám trên đó cuốn lấy tứ chi.
Cây siết chặt tứ chi sói biến dị, khiến chúng gào lên, sau đó ném chúng ra ngoài sân.
Có mấy con sói biến dị định lao sang bên này nhưng bị Lang Vương ngăn cản.
Dường như Lang Vương có trí tuệ, nó dùng cặp mắt xanh thăm thẳm nhìn cô, giống như cảnh cáo, Lâu Linh bị nó nhìn chòng chọc mà lưng túa mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng hơi ẩm ướt.
Bầy sói liên tục công kích, cách vách truyền tới đủ âm thanh.
Lâu Linh suy nghĩ một lúc, trực tiếp xuống lầu, sau khi cho cây thanh sắt thêm ít dị năng, cô ôm kiếm ngồi trấn thủ trước cửa phòng khách tầng một.
Theo số lượng bầy sói này, mấy dị năng giả hàng xóm… thật sự không phải là đối thủ, nếu bọn họ muốn đuổi chúng đi chỉ còn cách trả lại đám sói con.
Đột nhiên, Lâu Linh nghe có tiếng động rất nhỏ, quay đầu thì phát hiện có người từ trên lầu bước xuống.
Bóng đêm đen như mực, mơ hồ thấy bóng dáng, đợi anh đến trước mặt, cô mới thở phào, hỏi: “Anh, ban nãy anh đi đâu thế?”
“Mái nhà.” Lâu Điện bước tới, kéo cô đứng lên, nói: “Không cần lo lắng, con Lang Vương chỉ đối phó với đám người kia, không liên quan tới chúng ta, trừ khi chúng ta ra tay giúp họ thì cũng trở thành kẻ địch của chúng.”
Nghe anh nói, trong lòng Lâu Linh rung động, cảm thấy suy đoán lúc nãy là đúng.
Sau khi Lang Vương biến dị, trí tuệ khá cao, thậm chí hiểu được cách cảnh cáo con người.
May mà vừa rồi cô không để cây thanh sắt giết chết hai con sói, nếu không hiện tại bị bầy sói tấn công chính là bọn họ.
Lâu Linh không hỏi anh lên mái nhà làm gì.
Ban đầu, cô định ngồi minh tưởng trong đại sảnh xem tiến triển tình hình chiến đấu bên ngoài, Lâu Điện lại lấy cớ ngày mai quay về căn cứ, bắt cô đi ngủ, dưỡng đủ tinh thần.
Vào thời điểm này, sao cô ngủ được hả?
Tuy nghĩ thế, cô vẫn bị anh cưỡng chế lên phòng tầng hai, sau đó anh ngồi cạnh giường, nhìn cô nằm xuống, bàn tay to ấm áp chầm chậm xoa đầu cô.
“Lâu Điện, em không ngủ được.” Cô ngoan ngoãn nói, vào những lúc như thế này, ngủ cũng không yên tâm.
Lâu Điện thở dài, trong lòng biết bầy sói không lùi, cô không ngủ nổi.
Sau một lúc lâu, anh nói: “Được rồi, chờ bầy sói lui, em phải ngủ ngay đấy.”
Có chút bất mãn anh dùng giọng điệu dỗ trẻ con, Lâu Linh rên một tiếng, ngồi dậy, đứng lên quan sát đại chiến giữa sói và người bên dưới.
Về phần có định giúp không, nếu họ là người thường, Lâu Linh không nói hai lời sẽ đi giúp.
Song, biết đám người này ăn trộm sói son, bầy sói tới đòi con chúng về, Lâu Linh hoàn toàn không có ý định hỗ trợ.
Cô nghĩ thầm, bọn họ trả sói con lại là xong, đúng không? Nhiệm vụ quan trọng đến đâu cũng không trọng yếu bằng tính mạng chứ?
Hai người đứng ở cửa sổ xem một lúc, thấy những dị năng giả càng lúc càng đuối sức, e rằng chẳng mấy chốc sẽ để bầy sói công hãm phòng tuyến thì Lâu Điện đột nhiên trèo ra khỏi cửa sổ lầu hai, đứng trên gờ tường bao, từ đây có thể quan sát rõ ràng tình huống nhà bên cạnh.
Khi anh xuất hiện, những người ‘hàng xóm’ cũng chú ý tới anh.
Đang phóng lửa công kích con sói biến dị nhảy lên tường, Tần Linh vừa mừng vừa sợ nhìn anh, trong ánh lửa khuôn mặt cô ta nhuộm màu đỏ rực, vui mừng gọi: “Lâu Điện!”
Lâu Điện không thèm nhìn cô nàng, thậm chí hình như anh giả vờ không nghe thấy.
Lệ Xuyên dùng tinh thần lực bảo vệ toàn bộ sân, lên tiếng: “Lâu tiên sinh, có thể giúp chúng tôi một tay không? Mọi người đều là nhân loại, ở thời điểm này nên đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó khăn.
Nếu Lâu tiên sinh giúp đỡ, chắc chắn chúng tôi sẽ báo đáp.”
Những người khác sốt sắng hùa theo, một lúc lâu sau mới nghe tiếng đối phương trả lời, “Chắc mấy người đã thấy, bầy sói không tập kích chúng tôi, nếu chúng tôi giúp các người, chúng tôi sẽ trở thành mục tiêu tập kích của chúng.
Xin lỗi, vụ làm ăn lỗ vốn này tôi không làm.”
Đúng lúc này, rốt cục Lang Vương ra tay.
Mọi người chỉ cảm thấy một cơn gió ập tới, đột nhiên Tần Linh đứng bên cạnh hét toáng lên, cả người bay ra ngoài, sau đó được một dị năng giả đón đỡ.
Nhìn kỹ thì có một vết cào trên mặt cô ta, từ trán qua mũi đến gò má trái, mắt phải bị cào toét, cả khuôn mặt đầy máu.
Tần Linh đau đến mức muốn hét chói tai cũng không được, trực tiếp hôn mê.
“Tần Linh!” Tất cả mọi người hoảng sợ gọi.
Lúc này, Lâu Điện cũng xông tới, anh ngăn cản Lang Vương tấn công dị năng giả khác, đồng thời dùng cả tinh thần lực công kích nó.
Luồng tinh thần lực khổng lồ vô cùng đáng sợ khiến thân hình Lang Vương đang lao tới phải ngừng lại, lông trên người nó dựng đứng, một lần nữa đáp xuống mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
Lâu Điện nhảy từ bờ tường xuống, đứng ngoài cửa giằng co với Lang Vương, bởi vì nó ra tay, bầy sói lùi ra bên ngoài, chen chúc trên con phố trước nhà.
Thấy Lâu Điện đẩy lùi được Lang Vương, tất cả thở phào một hơi.
Lâu Điện không cho bọn họ cơ hội may mắn, giọng anh lạnh tanh: “Các người còn không trả thứ đó cho Lang Vương? Chẳng lẽ muốn tất cả mọi người chết ở chỗ này sao?”
Những người đó cứng đờ, nghe anh nói chẳng hề khách sáo, mấy tên nóng tính sắp không nhịn được.
Lệ Xuyên ngụy biện: “Anh nói cái gì? Chúng tôi không lấy gì của chúng cả.”
Lâu Điện liếc mắt nhìn họ, để xua đuổi bầy sói, bọn họ đốt đuốc bốn phía, cả thế giới chìm trong màu đỏ, cũng soi rõ biểu cảm trên gương mặt những người này.
Xưa nay Lâu Điện khinh thường đám người có dính líu đến viện nghiên cứu nhất, mặc dù không phải nhân viên biên chế thì cũng có quan hệ không ít với viện.
Ánh mắt của anh từ trên mặt Tần Linh hôn mê rơi xuống người dị năng giả ôm Tần Linh, rồi đến một kẻ có dị năng rõ ràng đi theo bảo vệ cô nàng.
Hai dị năng giả bị cái nhìn ‘nhẹ nhàng’ của anh đảo qua, chẳng biết tại sao, trong lòng trào dâng một luồng ý lạnh.
Lâu Điện trực tiếp thu hồi kiếm, hừ lạnh: “Nếu mấy người muốn chết, đừng oán người khác không giúp, chẳng ai có nghĩa vụ này!” Dứt lời, anh xoay người bước vào nhà.
Lệ Xuyên cuống lên, thậm chí có dị năng giả trách móc: “Mọi người đều là nhân loại, mày thấy chết không cứu vẫn còn là con người à?”
Nghe vậy, không nói Lâu Linh ở trên lầu quan sát chiến đấu tức giận bật cười, Lệ Xuyên cũng cảm thấy thật mất mặt.
Chuyện thấy chết không cứu này, mỗi lần đi làm nhiệm vụ bọn họ từng làm rất nhiều lần, những người bình thường đối mặt với bầy zombie thì chỉ có con đường bị vứt bỏ mà chết.
Như thế cũng gọi là thấy chết không cứu.
Chẳng qua đó là người thường, bọn họ không có cảm giác, thậm chí cảm thấy đương nhiên, dựa vào cái gì muốn bọn họ đối diện với nguy hiểm vì người không liên quan? Thế nhưng, khi