Đêm nay Ninh Oản tắm thật thơm tho, mặc một bộ đồ mỏng manh, yếm hồng như ẩn như hiện.
Ninh Oản nhìn mình trong gương, dù không xinh đẹp lả lướt nhưng cũng có dáng điệu, không quá ngây ngô khô quắt. Trước kia cơ thể nàng còn nhỏ, cũng không so được với Phó Dư Thù.
Giờ đã nẩy nở hơn rồi.
Ninh Oản vừa lòng nhìn ngực mình, tuy còn nhỏ hơn người ta một chút nhưng nàng cũng rất hài lòng. Vài năm nay ăn đu đủ hầm vú bò quả nhiên hiệu quả, ít nhất đời trước cũng không lớn đến vậy. Nghĩ đến đây Ninh Oản cong môi cười, đôi mắt trong suốt lung linh.Vừa tắm xong nên khuôn mặt cũng hồng hào.
Bùi Khuyết giờ đang có việc, cho nên bữa tối dùng ở ngự thư phòng, Ninh Oản nghĩ, nàng tắm thơm tho như vậy nhất định sẽ khiến y bất ngờ.
A Khuyết nhất định thích.
Ninh Oản vỗ vỗ mặt mình, sau đó im lặng chờ A Khuyết về.
Cũng thành thân rồi, nàng không cần thẹn thùng nữa.
Nhưng chờ nửa canh giờ, Bùi Khuyết còn chưa trở về, Ninh Oản liền lo lắng, sao lại đúng mực vậy, giờ mà vẫn còn phê tấu chương…. không mệt à? Ninh Oản nhíu mày, rồi đứng dậy mặc áo, đi tới ngự thư phòng.
Thường An đang canh giữ bên ngoài, thấy Ninh Oản thì vội cung kính hành lễ, chắc là Hoàng hậu nương nương muốn tới khuyên Hoàng thượng đi nghỉ sớm rồi. Thường An khẽ nhếch môi, đôi mắt đầy ý cười: “Nô tài khuyên mãi nhưng Hoàng Thượng không nghe, nô tài cũng không có cách nào”.
Ninh Oản cười cười: “Ta biết”. Thường An tận tâm với Bùi Khuyết, nàng đương nhiên là biết, chỉ có y mới dám lên khuyên.
Bùi Khuyết quá tập trung, đến mức nàng vào y vẫn cúi đầu phê tấu chương. Y đăng cơ làm vua, việc nhiều cũng là chuyện thường, nhưng liều mạng như vậy, nàng đau lòng muốn chết.
Y còn chưa nhận ra, nàng đã cẩn thận nhấc váy lẳng lặng trốn ra sau, rồi dùng hai tay che mắt y lại.
Đôi mắt bị che, trước mặt một mảnh tối đen, Bùi Khuyết ngửi được mùi hương quen thuộc, bàn tay mềm mại không xương, mệt mỏi dường như biến hết, y khẽ cười: “Oản Oản”.
Thấy y đặt bút xuống, nàng liền hạ tay, rồi ôm lấy cổ y, vô cùng thân thiết đặt cằm lên vai: “Không thấy chàng thiếp không ngủ được”.
Bám người như vậy, Bùi Khuyết được sủng mà kinh.
Mấy ngày nay nhiều việc, nhưng tới tối y vẫn về sớm, cùng nàng ngủ, vậy mà ôm thì được, còn chuyện gì cũng không thể làm. Nàng ngủ rất say, y cũng chịu dày vò, lâu mới ngủ được. Đôi khi không nhịn được đành phải hôn nàng một chút.
Hôm nay y cố ý về muội, để mình mệt một chút, khi đó lên giường liền ngủ, cũng không có tâm tư nghĩ chuyện kia.
Nhưng giờ…. nàng lại tới tìm y.
Còn nói, không có y, không ngủ được.
Bùi Khuyết trong lòng đầy áy náy, nhìn qua chắc nàng đợi y lâu rồi. Y kéo nàng ôm lên đùi, định mở miệng trấn an thì thấy tóc nàng xõa trên lưng, không cài trang sức, như một đóa hoa phù dung xinh đẹp…. Là vừa từ giường dậy tìm y sao?
Nghĩ đến đây Bùi Khuyết lại đau lòng, tối rồi đi ra ngoài không sợ cảm lạnh sao.
Nhìn nàng ngoan như thế y lại không nỡ trách, dịu dàng hỏi: “Cùng nàng về, được không?”
Ninh Oản đương nhiên vừa lòng, hôn lên mặt y một cái, cười rạng rỡ: “Hoàng thượng thật tốt”.
Bùi Khuyết nghe xong lại nhéo mũi nàng một cái. Hương thơm của nàng rất dễ ngửi, Bùi Khuyết cảm thấy hoảng hốt, y cúi đầu xuống gằm một chút: “Oản Oản, nàng…. nàng không phải….”
Ninh Oản mở to đôi mắt, thấy y ấp úng liền nghi ngờ hỏi: “Có cái gì?”
Bùi Khuyêt nhìn nàng, nói ý trong lòng ra: “Có phải không thích ta chạm vào không?”
“A?” Ninh Oản há hốc miệng, ngây người.
Bùi Khuyết thấy nàng phản ứng như vậy, nhớ đến mấy ngày nay đều bị nàng cự tuyệt, đôi mắt toát lên vẻ cô đơn :”Nếu không thích, về sau ta không ép nàng nữa”.
Ninh Oản vội lắc đầu: “A Khuyết, thiếp không có”. Nàng làm sao không thích được…. nàng lo cho cơ thể y mà.
“Vậy vì sao?”
Trước khi thành thân nàng luôn thích trêu đùa y, sờ y, dù có lúc y thấy ngượng ngùng nhưng thấy nàng thích mình như vậy, trong lòng cũng vui vẻ. Giờ thành thân rồi, có thể danh chính ngôn thuận thân thiết rồi, nàng lại không cho y chạm vào. Vẫn ngủ bên cạnh y, biết rõ y muốn nàng nhưng luôn cự tuyệt.
Ban đầu y cứ tưởng động phòng làm nàng đau, y cũng biết nàng mềm yếu cho nên luôn chờ đợi, nhưng rồi y cũng nhận ra điểm khác thường.
Ninh Oản nàng luôn là vì y, giờ y lại nói ngược, nói nàng không thích.
Nàng càng nghĩ càng uất ức, đôi mắt to ngập nước mênh mông, nước mắt trong suốt dâng lên, cắn chặt môi dưới không để vang tiếng khóc.
….. Khóc.
“Oản Oản, ta….” Bùi Khuyết bị hoảng hồn, mình cũng chưa nói gì năng lời, sao lại khóc rồi? Y dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, nhưng tiểu cô nương trong lòng cứ quay đầu đi không nhìn y.
“Phải, thiếp không thích”. Ninh Oản buồn bực, đôi mắt hồng lên, tức giận, “Thiếp bị điên mới tắm rửa chờ chàng lâu như vậy, chàng còn chậm chạp không về, thiếp lại chạy đi tìm. Thiếp không thích chàng chạm vào thiếp…. Bùi Khuyết, chàng buông tay ra!”
Tắm chờ y?
Bùi Khuyết sửng sốt, biết là nàng giận mới nói vậy, cũng biết trong lòng nàng uất ức, vội ôm chặt nàng
không buông, cúi đầu hôn lên mắt.
Ninh Oản nhắm mắt lại, lông mi cong run nhẹ nhẹ, như bị người ta bắt nạt. Vì kích động, hai má trắng nõn hồng hơn, kiều diễm như hoa.
Bùi Khuyết đau lòng muốn chết.
“Đừng khóc Oản Oản, là ta sai, đừng khóc được không?” Mới mấy ngày y lại làm nàng khóc. Bùi Khuyết trước nay không biết dỗ người ta thế nào, mỗi lần nàng khóc là y lại hết cách, đầu óc trống rỗng.
Ninh Oản hấp háy mũi, biết mình yếu ớt quá, tuy y chiều nàng, nhưng phụ thân luôn dặn, xuất giá tòng phu. Một đế vương cả đời chỉ hứa hẹn với nàng, thủ thân như ngọc đến đêm động phòng. Tình cảm này nàng hiểu được. Nàng đương nhiên biết, A Khuyết thích nàng nhường nào.
Ninh Oản tựa đầu vào lòng y, nức nở: “Ai bảo chàng uống thuốc”.
Trước khi thành thân, nàng nhiệt tình như vậy cho nên chắc Bùi Khuyết hiểu nhầm nàng thích chuyện đó, cho nên mới uống thuốc cho cơ thể cường tráng một chút, sau đó…
Thấy nàng ngừng khóc, Bùi khuyết rốt cục cũng thở nhẹn ra, vỗ lưng nàng trấn an, nhưng rồi nghĩ tới lời nàng nói, y không hiểu: “Thuốc? Thuốc gì?”
Ninh Oản thấy y giả bộ, bật cười ngẩng đầu đánh y một cái: “Thuốc gì, đương nhiên là thuốc tăng cường thể lực”. Nói xong Ninh Oản vẫn có chút thẹn thùng, nhỏ giọng: “… Tuy thiếp thích bên chàng, nhưng A Khuyết, thiếp không muốn chàng phá hỏng cơ thể mình”.
Giọng điệu này, lời này, đều là của thê tử tốt qua tâm phu quân đó.
Nhưng mà….
Bùi Khuyết nghe xong, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, đen kì lạ – hóa ra Oản Oản nghĩ, lúc y cùng nàng, là vì chịu ảnh hưởng của thuốc nên mới có thể lực tốt như vậy, mới một đêm đòi hỏi nhiều như vậy.
Y không biết nên khóc hay cười nữa, nhưng tiểu cô nương trong lòng quan tâm đến thế, y biết làm sao.
“Ai nói ta uống thuốc?” Y chắn chắn phải làm thịt người này thôi!
Nghe giọng điệu này có vẻ không ổn, Ninh Oản co rụt lại, trong lòng hơi hoảng, đúng vậy, sao lại nói thế được, A Khuyết là nam tử, phương diện này đương nhiên rất mất mặt…. nàng sao lại nói ra được chứ.
Ninh Oản mở to mắt, nước mắt trên mặt còn chưa khô: “Thiếp….. thiếp chỉ nghĩ thôi”.
Y từ nhỏ thân thể không tốt, làm thế nào…. lại dũng mãnh thế được.
Bùi Khuyết nghẹn lời, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lửa giận cũng ép xuống, dịu dàng như ngày thường: “Ta không dùng thuốc”.
“A?” Ninh Oản sợ ngây người, nhưng sau đó lại dùng vẻ mặt “sao có thể, thiếp đâu phải hài tử ba tuổi, đừng gạt thiếp” nhìn y: “Vậy chàng vì sao…. không đúng, không có khả năng đâu.
Không có khả năng?
Y nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, gắng bình tĩnh.
Đêm động phòng, tiểu cô nương y tâm niệm trong lòng từ lâu bên dưới, còn đỏ mặt nói y thô bạo chút, sau đó lại thở gấp hầu hạ. Thân mình trắng nõn hồng nhạt lên, hai chân quấn lấy y,…. như vậy, sao y nhịn được?
- cô nương ngốc này lại nghĩ y dùng thuốc.
Bùi Khuyết biết nàng không tin, như nghĩ tới điều gì, khuôn mặt đầy ý cười, dụ dỗ nói: “Mới vừa rồi nàng nói tắm rồi đợi ta?”
Sao lại chuyển về vấn đề này rồi? Ninh Oản đỏ mặt, ngoan ngoãn cúi đầu, chu môi: “Thiếp biết…. chàng muốn nên , nên….” Chưa nói hết câu nhưng Bùi Khuyết hiểu được.
Được rồi, xem thành ý của nàng, y sẽ tha cho chuyện nàng nghĩ y dùng thuốc.
Đôi mắt bùi Khuyết tối đi, thừa lúc tiểu cô nương trong lòng không để ý, đưa tay cời thắt lưng, hai vạt áo tuột ra, lộ ra áo trong màu hồng nhạt, áo hơi lớn, cho nên có thể thấy chiếc yếm bên trong.
Ninh Oản hét lên, bản năng đưa tay che ngực, nhìn y, trùng hợp chạm vào đôi mắt như mực.
Bùi Khuyết cúi đầu cắn lên môi nàng, hô hấp dồn dập: “Vậy ở đây đi”.