Nói cái gì cơ…. Cái người này?
Lúc đầu Ninh Oản phản ứng không kịp, đến khi cảm giác được một bàn tay đặt trên ngực mình, nàng lập tức hiểu ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng hồng, vội đưa tay đẩy y vài cái, lắc đầu cự tuyệt: “Đừng mà đừng mà… nơi này…… nơi này không được. A Khuyết, chúng ta về đi, được không?”
Bị hoài nghi năng lực, Bùi Khuyết xưa nay vốn rất có phong phạm quân tử cũng không thể chịu nổi, quay ra âu yếm người trước mặt.
Bùi Khuyết ôm chặt nàng, tách hai chân nàng ra ngồi trên người y, cúi đầu cắn môi nàng, chậm rãi nói: “Lần này nghe ta đi.”
Biết nàng cũng không phải không thích, ai kia cũng không cố kỵ gì nữa. Đêm qua mới chỉ thừa dịp nàng ngủ giải khát một chút, bây giờ xem ra y phải thực hiện rồi——y muốn cho nàng xem, mình có cần uống thuốc hay không?
Thanh âm của Bùi Khuyết quá mức nhẹ nhàng mê hoặc, khiến Ninh Oản nhất thời hoảng hốt, cánh môi bị người kia ngậm lấy, cắn mút cuồng nhiệt, Ninh Oản không kìm lòng được quàng tay qua cổ y, thoáng ngửa đầu thuận theo.
Lại là mỹ nam kế, nàng rất không có tiền đồ mà.
Không đúng, là y quá gian xảo!
Nhưng mà… vì nàng không cầm lòng được. Ninh Oản cũng biết vậy.
Bùi Khuyết không dịu dàng như ngày thường, còn có chút vội vàng, vừa vuốt ve cơ thể nàng, vừa hôn rất triền miên. Cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, bên ngoài Ngự Thư phòng có tiếng động, Ninh Oản đưa tay đẩy y ra, nhưng Bùi Khuyết lại không chịu nghe theo, vẫn ôm nàng rất chặt.
Hôn dọc từ môi rồi hai má, cuối cùng y nhẹ cắn lên cần cổ.
Bên ngoài thực sự có tiếng động đó.
Ninh Oản hốt hoảng, bây giờ quần áo nàng không chỉnh tề còn ngồi trên đùi y, bộ dạng xấu hổ này nếu để người ngoài nhìn thấy, chắc nàng xấu hổ chết mất.
“A Khuyết, chàng buông ra đi, có người…….”
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, sao Bùi Khuyết nỡ buông tay, nghe thấy tiếng nàng tức giận, y liền tĩnh tâm lắng nghe, quả nhiên có tiếng bước chân vội vàng. Bùi Khuyết nhíu mày, mặt lạnh thấu xương —— không có lệnh của y, Thường An sao dám tự tiện cho người khác vào!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Oản nhất thời trắng bệch, quần áo xộc xệch, giờ có muốn chỉnh chu lại cũng không kịp nữa rồi, nàng cắn chặt môi, nhanh chóng nhảy từ đùi Bùi Khuyết xuống, dựa vào chân Bùi Khuyết, cuộn tròn vào như con mèo nhỏ.
Thấy thế, Bùi Khuyết quay người đỡ lấy nàng.
“Cựu thần tham kiến Hoàng Thượng.”
Là tả tướng Lục Lâm Uyên.
Bùi Khuyết nhíu mày, cảm thấy rất đau đầu. Lục tả tướng này là tam triều nguyên lão, ngày ngày đều khuyên y tuyển tú nạp phi, mở rộng hậu cung. Ông ta vốn bất mãn với Oản Oản, giờ lại thấy mình hồ nháo cùng nàng trong Ngự Thư phòng, chỉ sợ sẽ tức đến giậm chân mất.
Bùi Khuyết cũng biết ông ấy trung thành và tận tâm với Đại Chiêu nên dù vậy vẫn rất tôn trọng. Nhìn thoáng qua Lục tể tướng đang chắp tay hành lễ, y ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Bình thân.”
Bùi Khuyết cúi đầu, nhìn quần áo Ninh Oản mong manh, vừa rồi hôn nhau một hồi, quần áo đều bị nới lỏng, lộ ra bờ vai mềm mại. Nàng cứ nhìn y không thôi, đôi mắt phiếm nước, động lòng người. Bùi Khuyết rất đau lòng, nàng tựa vào chân y, khiến y chỉ cần cúi xuống, đã nhìn thấy nơi tròn tròn cong cong ấy.
Vừa rồi đã sờ qua, giờ nhìn thấy khiến hai mắt y lại tối sầm, cổ họng khô khốc, chỗ đó lại có phản ứng.
Ninh Oản sợ thật rồi, nếu là người khác thì còn đỡ, sao A Khuyết nhà nàng lại khỏe như vậy. Nhưng nghe thấy giọng nói kia, nàng cũng biết người này, đây là Lục tể tướng bảo thủ, tuy nhìn nàng không thuận mắt, nhưng vẫn dâng tấu chương bình thường như các triều đại tam cung khác.
Tuổi nàng cũng bó được thành bó to rồi, nàng mới không thèm chấp nhặt cùng ông ta. Ninh Oản quệt miệng, ngoan ngoãn nằm trong lòng y, không rên một tiếng.
Vừa rồi cũng bị y sờ rồi, hôn rồi, giờ quần áo trên người nàng đều xộc xệch hết cả. Ninh Oản một thân trắng muốt, giương mắt nhìn y, lại phát hiện Bùi Khuyết cũng đang nhìn mình như ác lang săn mồi.
Ninh Oản sửng sốt, lập tức hiểu được, đưa hai tay che ngực, hung hăng trừng mắt nhìn người kia một cái.
Mới không để cho chàng xem ấy!
Tuy rằng nhìn không được nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt động lòng người này của nàng, Bùi Khuyết cũng thấy cảnh đẹp ý vui, hai mắt dịu dàng, sung sướng híp lại, chẳng qua……. Vẫn không thể đè nén được lửa nóng trong lòng.
Lục tả tướng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười rạng rỡ vui sướng của Hoàng Thượng, biết tâm tình của người lúc này đang tốt, liền nói hết ý tưởng trong lòng mình ra.
“Lúc Tiên đế còn tại vị, đã nhiều lần dặn dò cựu thần phải phụ tá Hoàng Thượng cho tốt, mà chuyện con nối dòng của hoàng thất là đại sự quan trọng nhất. Hoàng Hậu nương nương và Hoàng Thượng từ nhỏ đã quen biết, tất nhiên tình cảm sẽ tốt, nhưng mà……. nếu Hoàng Thượng hủy bỏ tuyển phi, khiến thần dân xao động, chỉ sợ văn võ bá quan sẽ bất mãn với Hoàng Hậu nương nương.
Lại là chuyện này.
Bùi Khuyết nhíu mày, theo bản năng nhìn xuống dưới chân, quả nhiên thấy đỉnh đầu của bé con, tóc đen rối tung, vẻ mặt rất đáng thương. Bùi Khuyết yên lặng đưa tay xoa đầu nàng, dịu dàng an ủi.
Ninh Oản trừng mắt nhìn lại, khẽ cười với Bùi Khuyết.
Thật ra việc này trước lúc tiến cung, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Thấy Ninh Oản không sao, Bùi Khuyết liền chuyên tâm, y nhìn về phía Lục tả tướng, lạnh nhạt cầm bút, vừa phê tấu chương, vừa nói với ông ta: “Tấm lòng của ái khanh, trẫm đều hiểu. Việc tuyển phi, ý trẫm đã quyết, ái khanh không cần nhiều lời.”
Vẫn là như vậy.
Nét mặt già nua của Lục tả tướng trầm xuống, tiếp tục mở miệng: “Hoàng Thượng…….”
“Ái khanh vừa rồi có nói, việc con nối dòng là đại sự quan trọng nhất, điều này trẫm hiểu. Trẫm và Oản Oản đều còn trẻ, thành thân còn chưa tới một tháng, vấn đề có con, căn bản là không cần lo lắng.”
Ninh Oản chợt nhớ ra, nàng và A Khuyết mới thành thân khoảng một tháng, nhưng số lần làm chuyện phòng the……. Ninh Oản cúi đầu, lấy ngón tay ra tính.
Tính xong, đôi mắt đảo quanh, thầm nghĩ: Không xong.
Hóa ra cũng mới chỉ có mấy đêm.
Trước lúc vào cung, nàng đã tính toán sẽ sinh mấy đứa nhỏ cho A Khuyết, nhưng không ngờ lại có sự thay đổi, nàng nhớ nhung thân thể của A Khuyết, lại cự tuyệt hành phòng cùng y. Giờ….. giờ nhìn số lần ít như thế, sao có thể dễ dàng mang thai được.
Ninh Oản rất muốn gõ đầu mình, vậy mà lại có thể quên chuyện kia được.
“Hoàng thượng nói phải…….”
Lúc này Ninh Oản đâu còn tâm tư nghe ông ta nói gì, chỉ ngồi ngơ ngác, hai bên tóc mai buông xuống, nhẹ nhàng phủ lên vai. Lục tả tướng này cũng thật là, có phải là mình không sinh được đứa nhỏ cho A Khuyết đâu? Sao phải vội tống nữ nhân khác vào hậu cung của A Khuyết thế. Lúc Tiên đế còn tại thế, cũng đâu có nhiều chuyện như ông ta.
Ninh Oản càng nghĩ càng giận, thoáng nghiêng người, bàn tay nhỏ bé không biết vô tình chạm phải cái gì, khiến Bùi Khuyết đang ngồi ngay ngắn rầu rĩ hừ nhẹ một tiếng. Ninh Oản hoảng sợ, ngay sau đó lập tức hiểu ra, tay mình đang đặt giữa hai chân Bùi Khuyết, chỗ kia hiện giờ đang nổi lên, tất nhiên là………….
Tiểu Bùi Bùi!
Ninh Oản âm thầm cắn môi cười trộm, không để mình phát ra âm thanh.
“Hoàng Thượng?” Lục tả tướng sửng sốt, nhìn sắc mặt Bùi Khuyết hồng rực, nhưng màu hồng này trông không được bình thường. Lục tả tướng âm thầm phỏng đoán, vừa rồi loáng thoáng nghe được tiếng của Hoàng Thượng, tuổi đã lớn rồi nên cũng có chút nghễnh ngãng, không biết có phải nghe lầm hay không. Nhưng khuôn mặt đỏ ứng trước mắt, ông thấy rõ ràng.
Lục tả tướng thân thiết bước lên, nói: “Hoàng Thượng, có phải long thể không ổn không, thần cho người gọi ngự y nhé?”
Bùi Khuyết hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh một chút, y cúi đầu nhìn Ninh Oản đang tươi cười, tiểu cô nương này lại còn cười xấu xa đến thế ——— làm y muốn kéo nàng vào lòng, cứ thế bắt nạt nàng.
“Trẫm không sao, chẳng qua mệt mỏi một chút thôi, nếu ái khanh không có việc gì, vậy sớm về nghỉ ngơi đi.” Giọng điệu Bùi Khuyết không được tốt cho lắm, là người dục cầu bất mãn, tốt làm sao được.
Nếu không phải xưa nay tính tình Bùi Khuyết tốt, chỉ sợ đã đạp bay Lục tả tướng ra ngoài rồi.
Lục tể tướng cũng biết cơ thể Hoàng Thượng từ nhỏ đã không tốt, nên cũng thông cảm. Nhưng mà ……….. nhất thời ông nghĩ ra cái gì, đôi mắt già nua tỏa sáng, bừng tỉnh đại ngộ nhìn Hoàng Thượng đang ngồi trên án cao.
Thân thể không tốt, nếu mà nạp tam cung lục viện, chỉ sợ long thể của Hoàng Thượng ăn không tiêu.
……. Hóa ra không phải Hoàng Thượng quá mức sủng ái Hoàng Hậu nương nương, mà là sợ mình không chịu nổi, truyền ra khiến người khác chê cười.
Tìm được lý do, Lục tả tướng như bị xô nước xối lên đầu, những bất mãn lúc đầu với Hoàng Hậu nương nương cũng vơi dần. Giờ nghĩ lại Hoàng Hậu nương nương cũng chỉ bằng tuổi cháu gái ông, trong lòng cảm thấy vô cùng thương xót.
Đi mau đi.
Ninh Oản nhìn tiểu Bùi Bùi xấu xa trước mặt vẫn đang chọc chọc vào tay nàng, liền muốn nghịch, trêu y một phen. Thấy bên ngoài không còn tiếng động, nàng tưởng Lục tả tướng đã đi rồi, liền đưa tay dùng sức nắm lấy tiểu Bùi Bùi.
Trừ nàng ra, A Khuyết của nàng không được gặp mặt nữ nhân khác, tiểu Bùi Bùi cũng chỉ là của nàng mà thôi!
“Ư……” Lại một tiếng rên, trong thư phòng tĩnh lặng càng rõ ràng, Lục tả tướng đã bước một chân ra ngoài cửa, thân hình cứng đờ, sắc mặt sửng sốt, đứng yên tại chỗ.
Cái này……… không phải là do tai ông nghễnh ngãng chứ?
“Hoàng Thượng, điều này……..” Tuy tuổi Lục tả tướng đã cao, nhưng dù sao cũng qua một thời tuổi trẻ. Âm thanh này ……. Còn có vừa rồi. Ông đưa mắt nhìn lên, Hoàng Thượng nắm chặt bút, trên khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, nhất thời hiểu rõ.
Hóa ra là……….
Bùi Khuyết không ngờ Oản Oản lại trêu y như vậy, giờ phút này, vật kia bị bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt, tuy cách một tầng vải dệt mỏng, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại của nàng.
Chỉ một phút vừa rồi thôi, thực sự rất thoải mái, mới khiến y nhịn không được, cũng không muốn nàng buông tay
Nghe thấy giọng của Lục tả tưởng, Ninh Oản mới biết lão nhân này chưa đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lập tức cúi đầu xuống, giống như đứa bé vừa làm chuyện sai. Nhưng vật trên tay, lại giống như khoai lang nóng phỏng, nắm không được, thả chẳng xong, đành nắm tiếp như vậy.
Xong rồi xong rồi.
Trán Ninh Oản lấm tấm mồ hôi, vô cùng khẩn trương. Càng căng thẳng, bàn tay lại vô tình siết chặt, nhưng lần này Bùi Khuyết đã có chuẩn bị, cũng không kêu ra tiếng.
Thế mà lại có thể làm vậy ở Ngự Thư phòng……..
Trong lòng Lục tả tướng kinh ngạc, trong mắt ông, Hoàng Thượng luôn mang hình tượng quân tử ôn nhuận như ngọc, không có cảm giác bá đạo ngang ngược như người trong hoàng thất khác. Hơn nữa, không chỉ là minh quân, mà còn là một nam tử si tình, nếu không cũng sẽ không gần nữ sắc, che chở cho Hoàng Hậu nương nương như vậy.
Vốn ông cũng không thích vị Hoàng Hậu này lắm, nhưng trải qua những tưởng tượng vừa rồi, thái độ đối với Hoàng Hậu cũng thay đổi không ít, hiện giờ lại thấy, Hoàng Thượng giấu người dưới ngự án.
Mà người ở đây tất nhiên là nữ nhân.
Cái gì mà si tình? Cái gì mà không gần nữ sắc? Nào có nam nhân nào không đi ăn vụng, huống hồ là đế vương cao cao tại thượng.
Nên giờ phút này…….. Lục tả tướng lơ đãng liếc mắt một cái, thầm nghĩ: Nhất định là cung nữ tuổi trẻ mỹ mạo, vội vã muốn trèo lên long sàng.
Đột nhiên Lục tả tướng có chút đau lòng cho Hoàng Hậu nương nương kia, nếu nàng là cháu gái nhỏ nhà mình, thành thân mới một tháng, phu quân đã thông đồng với nha hoàn sau lưng nàng………….. thật là hoang đường, quá náo loạn!
Nhưng Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Thượng, ông có thể nói gì đây, đành làm bộ như chưa nghe thấy gì, sau đó chắp tay hành lễ lui ra.
Sau khi Lục tả tướng bước ra khỏi Ngự Thư phòng, Bùi Khuyết liền kéo tiểu cô nương dưới thân vào lòng, cúi đầu hôn nàng. Hôn quá nhanh làm Ninh Oản bất mãn đẩy y ra, nhưng người vẫn mút chặt lấy miệng nàng, giống như muốn nuốt nàng vào bụng.
Động tác rất thô lỗ.
Ninh Oản có chút buồn bực, há mồm cắn một cái, nhưng dường như Bùi Khuyết không sợ đau, nâng đầu nàng, theo đầu lưỡi mà đi vào càng sâu, tay kia lại xoa xoa nắn nắn. Ninh Oản chỉ cảm thấy thân mình căng lên, trong đầu đầy bất mãn, tức giận nên lại một lần nữa đưa tay nắm lấy tiểu Bùi Bùi cứng rắn.
“Oản Oản, mạnh lên một chút…………” Bùi Khuyết nói đứt quãng, hơi thở dồn dập, nóng rực khiến Ninh Oản thấy hoảng hốt.
Mạnh lên một chút? Ninh Oản mới không muốn thỏa mãn y dễ dàng như thế, tuy vẫn nắm, nhưng không động đậy. Bùi Khuyết càng nóng nảy, vừa hôn nàng, vừa nhẹ nhàng đưa tay xuống dưới.
“Ưm, A Khuyết…..” Ninh Oản muốn buông tay ra, nhưng Bùi Khuyết lại rất xấu xa, sống chết cũng không buông tha nàng. Không những không buông mà còn nắm tay nàng cho vào trong tiết khố. Không có lớp vải, hình dạng của tiểu Bùi Bùi hiện ra rõ ràng, Bùi Khuyết nắm lấy tay nàng, vuốt ve. Ninh Oản do dự trong chốc lát rồi cũng nắm lấy.
Thôi thôi, cho y là một lần là được.
………….
………….
Hồi lâu Bùi Khuyết mới buông nàng ra, dùng ngoại sam trên mặt đất lau khô cho nàng. Y cúi đầu, đôi lông mi dài, dáng vẻ dịu dàng như thế ai mà nghĩ được là y đang lau thứ kia.
Ninh Oản bất mãn chu môi: “Tay mỏi muốn chết.”
Bùi Khuyết nghe vậy, chọc chọc trán nàng: “Lần sau xem nàng còn dám nghịch vậy không.” Lục tả tướng vẫn còn ở đây, thế mà dám làm như vậy.
Vừa rồi bị y hôn thật lâu, Ninh Oản cảm thấy người mình rất nóng, hai má cũng đỏ rực, vẫn cố ra vẻ quật cường, nàng nhìn ngoại sam trên mặt đất, oán giận nói: “Giờ thiếp mặc cái gì bây giờ.”
………. Quần áo đều bị y làm bẩn hết rồi.
Bây giờ tiểu cô nương trong ngực y chỉ mặc mỗi cái yếm mỏng, trông cực kì quyến rũ, Bùi Khuyết cười híp mắt, cố ý nói: “Vậy không cần cần mặc nữa.”
Ninh Oản hung dữ trừng mắt với y, buồn bực cắn lên mặt y một cái: “Không đứng đắn.” Sao khi thành thân rồi, A Khuyết quân tử của nàng lại biến thành một tên vô lại lưu manh thế này, chỉ biết bắt nạt nàng thôi.
Sao Bùi Khuyết lại muốn Ninh Oản không mặc quần áo chứ, nếu nàng lạnh còn không phải là y sẽ đau lòng ư. Y hôn nàng một cái, rồi đem ngoại bào của mình cởi ra, nhẹ nhàng bọc lấy tiểu cô nương trong ngực.
Cúi người tựa vào trán nàng, hai mắt tràn đầy nhu tình, ôn hòa nói: “Chúng ta về nhé, được không?”
Trở về?
Nhất thời Ninh Oản nghĩ không ra, môi khẽ nhếch lên, ngây ngốc nhìn y.
Bùi Khuyết yêu chiều véo mũi nàng, nhỏ giọng đề nghị: “Hay là……. Nàng vẫn thích chỗ này?”
Nghe được ý mờ ám trong lời nói của y, Ninh Oản xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, há mồm cắn một cái rồi, rồi véo y: “Thiếp mệt rồi, bế thiếp về đi.” Nói xong, còn ngáp một cái, rúc vào ngực.
Bùi Khuyết mỉm cười, dịu dàng ôm tiểu cô nương trong lòng, hồi lâu sau mới nói: “Tuân mệnh.”
Nhưng mà………ngoài trời ánh trăng lên, nếu ngủ sớm như vậy thì cô phụ ngày tốt cảnh đẹp rồi.
•
Vốn Ninh Oản có hơi mệt, nhưng khi trở về Can Hòa cung, Bùi Khuyết lại hùng hổ đè lên, trêu trọc nàng, cố ý chơi xấu không cho nàng ngủ.
Ninh Oản nóng nảy, khóc xin y, y bảo nàng kêu gì, nàng kêu cái ấy, kể cả mấy tiếng “phu quân tốt” cũng kêu, vậy mà người cũng không chịu buông tha, cuối cùng chịu không nổi nữa, nàng mới nằm lên khuỷu tay y ngủ.
Hôm sau lúc tỉnh lại, Ninh Oản khẽ động đậy, trên người vừa xót vừa đau, lại nhớ tới đêm xuân hôm qua, nàng ngây ngô cười ra tiếng. Bùi Khuyết vẫn ngủ ở bên cạnh, cánh tay ôm chặt eo nàng, động tác đầy ngang ngạnh.
Ninh Oản im lặng, chuyên chú nhìn y.
Trước khi gả cho y, y là công tử ôn nhuận như ngọc, sau khi gả, y lại là quân vương mạnh mẽ cường thế.
Nhưng mà, dù là như thế nào, đó vẫn là A Khuyết của nàng, là phu quân của Ninh Oản.
Ninh Oản đưa tay lên xoa mặt y, nhịn không được hôn một cái, lại thoải mái cuộn tròn trong lòng y như con mèo nhỏ, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Trên môi chợt ấm áp, lập tức Ninh Oản mở mắt: “Đừng……. A Khuyết.”
“Tỉnh rồi?” Bùi Khuyết hôn nàng, để lại từng dấu hôn trên mặt, ấm áp triền miên.
“Ừ.” Ninh Oản cũng quay lại hôn y một cái, rồi ôm thắt lưng: “A Khuyết, chàng nói xem, thiếp có thể có thai không?”
Nàng muốn sinh cho y thật nhiều con, nam hài thì giống y, anh tuấn quý khí, nữ hài sẽ giống nàng, yêu kiều nhỏ nhắn.
Bùi Khuyết nở nụ cười, vốn đã là nam tử tuấn mỹ vô trù, giờ cười rộ lên, thực sự là muốn lấy sắc đẹp thay cơm, khiến người khác si mê. Y nhẹ nhàng vỗ về người trong ngực, nghiêm túc nói: “Không dễ dàng như vậy đâu, thế nên…… chúng ta càng cần cố gắng hơn.”
Càng cố gắng hơn?
Ninh Oản còn chưa tỉnh ngủ, ngơ ngơ ngác ngác, nghe Bùi Khuyết nói vậy, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, chúng ta cố gắng thêm một chút.”
Nhớ lại đêm qua……….. người cố gắng là y, mà mình thì chẳng làm gì cả.
Ninh Oản đau lòng, ban ngày thì duyệt tấu chương, xử lý triều chính, buổi tối lại phải cố gắng cùng nàng, thật là vất vả.
Ninh Oản đau lòng ôm lấy y, nhẹ nhàng cọ vào ngực y: “A Khuyết thật vất vả, sau này ta sẽ nghe lời chàng hơn.”
Bùi Khuyết nghe được những lời này, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Ta không vất vả.” Rồi xoay người đè lên nàng: “Thực ra thì để ta vất vả hơn cũng được.”
Ninh Oản: “………..Hở?”
Lật mình một cái, lại triền miên một hồi.
Bên ngoài nắng sớm đã lên, chim chóc hót ca tưng bừng.
—— đúng là một buổi sáng vui vẻ, thích hợp để làm chuyện vui vẻ đó.
•
Tắm rửa xong, Ninh Oản xoa thắt lưng, sau đó thở phì phì buông cái lược ngọc trong tay xuống, nhìn sắc mặt hồng nhuận của mình trong gương, nàng buồn bực cắn chặt răng.
Y thật sự rất xấu xa rồi, vậy mà dám thừa dịp lúc nàng vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn lơ mơ mà quyến rũ nàng!
Vừa rồi lúc nàng đứng dậy, hai chân run run, mấy người Yên Chi các nàng cười trộm, nàng đều biết cả.
Thật xấu xa! Ninh Oản lầm bầm.
Trang điểm xong, Yên Chi nói: “Nương nương, dược thiện đã chuẩn bị xong rồi, giờ mang qua đây luôn nhé?”
Ninh Oản vẫn còn đang nổi nóng, cũng không muốn mang dược thiện sang cho y, hơn nữa…….. nàng đỏ mặt,
thể lực của người kia tốt như vậy, căn bản là không cần bồi bổ, nếu còn bổ nữa, chịu khổ cũng chỉ có nàng thôi.
Nghĩ như vậy, Ninh Oản càng chắc chắn ý định trong lòng, lạnh mặt nói: “Không cần.” Lại bổ sung thêm một câu: “Về sau cũng không cần chuẩn bị nữa.”
Ninh Oản nhỏ giọng lầm bầm, nàng cũng không ngốc như vậy, tự đào hố ình nhảy.
Ngày hôm nay, Ninh Oản không mang thuốc sang ình, Bùi Khuyết thầm nghĩ: hôm qua bắt nạt nàng nhiều lần như vậy, sáng nay còn muốn nàng hai lần, chắc giờ con mèo nhỏ của y đang giận lắm.
Bùi Khuyết híp mắt, nhưng cái loại tức giận này, y vẫn đối phó được, hơn nữa y cũng thích lừa nàng.
Chưa tới giờ ngọ thiện, Bùi Khuyết đã sớm quay về Can Hòa cung, thấy Ninh Oản nhàn nhã tựa người vào nhuyễn tháp, chân gác lên thành, tay cầm sách.
Đôi mắt Bùi Khuyết hiền hòa nhìn nàng, sách nàng cầm trong tay là gì, y đều biết rõ. Trước khi thành thân, y cũng mở một con mắt, sau khi thành thân rồi cũng mặc kệ nàng. Dù sao lúc không có y bên cạnh, nàng không có việc gì làm, xem mấy cuốn thoại bản diễm tình đó cũng được.
Cách mấy trượng, Bùi Khuyết cố ý ho một tiếng, quả nhiên, Ninh Oản vừa nghe thấy tiếng, hai tay run lên, thấy Bùi Khuyết đến, lập tức kích động đem sách giấu dưới nhuyễn tháp.
…………. Dạo này mấy thoại bản Hòa Nguyệt tặng nàng khẩu vị càng ngày càng nặng, nếu bị A Khuyết phát hiện, không có gì để nói nữa…….
NInh Oản cười cười nhìn y, có chút chột dạ. Nàng đứng dậy, mấy chuyện buồn bực ban sáng giờ đã quên sạch. Đợi Bùi Khuyết lại gần, nàng lập tức đưa tay ôm cổ y, động tác vô cùng thân thiết.
Nàng đi chân trần, hai chân dẫm lên hài Bùi Khuyết. Ninh Oản không biết vừa rồi người kia có nhìn thấy không, nhưng nàng biết Bùi Khuyết rất thích chân của nàng, liền cố ý quơ quơ, dời chú ý của y đi.
“Sao hôm nay về sớm vậy.” Bình thường chắc phải nửa canh giờ sau mới về, nên hôm nay nàng mới vô tư xem thoại bản như vậy.
Bùi Khuyết biết nàng đang nghĩ cái gì, cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ít việc, sớm quay lại với nàng.” Y cười cười, lại nhìn thoáng qua nhuyễn tháp, hỏi: “Vừa nãy xem cái gì thế?”
“À?” Ninh Oản mở to mắt, há hốc miệng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, một lúc sau mới ấp úng nói: “Không… không có gì.” Nói xong đột nhiên lanh trí, níu lấy tay áo Bùi Khuyết, vẻ mặt ham học nói: “Lâu rồi cũng không viết chữ, A Khuyết, nếu huynh rảnh thì dạy ta đi, được không?”
Nếu nàng thật sự muốn học, A Khuyết nhất định sẽ đáp ứng nàng, cũng không hỏi nàng lúc nãy xem cái gì nữa………. Nàng thật quá thông minh mà.
Thấy nàng nói sang chuyện khác, tất nhiên là Bùi Khuyết biết, nhưng lần trước cho nàng đi học với tiên sinh mấy tháng, giờ lại thấy nàng học ở trường, đương nhiên phải cổ vũ rồi.
Bùi Khuyết thầm nghĩ: Đọc sách tập viết, so với ngày ngày đọc thoại bản ở tẩm cung thì tốt hơn rồi.
Bùi Khuyết yêu chiều cốc đầu nàng, rồi xoay người ôm nàng lên trên tháp, giúp nàng xỏ hài vào. Ninh Oản được hầu hạ, chỉ lẳng lặng nhìn y, im lặng, sau đó quay sang hôn y mấy cái, mỉm cười nói: “Phần thưởng cho chàng.”
Dám nói chuyện cùng y như vậy, chắc cũng chỉ có một mình nàng thôi. Vậy mà Bùi Khuyết lại rất thích, lập tức sai người đi chuẩn bị giấy và mực, rồi quay ra nhìn Ninh Oản nói: “Trước tiên luyện chữ cho tốt đi.”
Ơ? Học thật à?!
Cuối cùng Ninh Oản cũng hiểu lấy đá đập chân mình là như thế nào, nàng cầm bút, cắn bút cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn một bộ không tình nguyện, chỉ liếc mắt trộm ngắm Bùi Khuyết ngồi bên cạnh, thấy vẻ mặt của y không có nửa phần đùa giỡn.
……… được rồi, lại biến thành tiên sinh tốt của nàng rồi.
Ninh Oản thầm nghĩ, rồi tội nghiệp nhìn y, đôi mắt to ướt nước chớp chớp, giọng nói mềm mại nói: “A Khuyết, chỉ viết một ít thôi, được không?” Đọc sách tập viết chẳng qua do nàng lấy cớ, không ngờ A Khuyết lại cho nàng viết thật.
Biết nàng giả vờ đáng thương, nhưng Bùi Khuyết cũng không có cách nào, nhìn đôi mắt long lanh của nàng, lòng y mềm nhũn, mọi chuyện đều đáp ứng cả, gật đầu nói: “Ừ.”
Nàng biết là chiêu này dùng được mà, trong lòng Ninh Oản đắc ý dào dạt, lại không dám biểu hiện ra ngoài, cười vô cùng vui vẻ.
Ước chừng qua một khắc.
Vì lâu rồi không viết chữ nên lạ tay, Ninh Oản nhìn mấy chữ nhỏ xiên xiên vẹo vẹo của mình, chẳng khác gì mấy con cún con cào loạn, trong lòng ảo não: viết thế nào mà giờ còn kém hơn cả trước kia? Nàng cẩn thận liếc nhìn Bùi Khuyết, thấy sắc mặt y vẫn thản nhiên, liền nhẹ giọng nói: “Lâu rồi không tập viết, nhưng mà……. nhưng mà về sau thiếp sẽ chăm chỉ hơn.”
Chữ của A Khuyết đẹp như vậy, giờ nàng gả cho y, không thể làm mất mặt y được.
Bùi Khuyết nhìn chữ viết trên giấy, lại thấy nàng nũng nịu, y híp mắt lại. Tiểu cô nương tâm can bảo bối của mình, chữ cũng thật khó coi, nhưng nhìn kĩ cũng có nét đáng yêu, chắc nàng quên mất những gì mình dạy rồi, giờ chẳng khác gì so với ngày trước.
Y không đành lòng trách cứ, nhưng trên phương diện này cũng không thể chiều chuộng nàng được, thản nhiên nói: “Về sau mỗi ngày viết năm trang, đến khi nào chữ tốt lên mới học cái khác.”
“A?” Ninh Oản sợ ngây người, làm thật à.
Bùi Khuyết nhíu mày, nhìn bộ dạng chau mày ủ rũ của nàng, thuận tiện nói thêm: “Nếu giờ không học, sau này chúng ta sinh đứa nhỏ, lúc đấy để nó cười nàng à?”
Ninh Oản nghe vậy, giống như cà héo, thầm than thở trong lòng.
—- ai…. Không tri thức là bị phu quân xem thường. Giờ mà không học, sau này còn bị con mình cười cho.
Mình thật đáng thương…..
•
Sau ngày tự lấy đá đập chân mình, chuyện mỗi ngày Ninh Oản phải làm, trừ xem thoại bản thì là viết chữ.
Vốn tưởng có thể trốn được, nhưng Bùi Khuyết rất giảo hoạt, mang nàng đi Ngự Thư phòng với y. Còn đặt một cái án thư mới trong đó, thuận tiện cho nàng đọc sách viết chữ, càng tiện…….. để Bùi tiên sinh giám sát.
Đúng là Bùi tiên sinh mà, nàng thà bị Bùi thiếu gia điều giáo còn hơn……..
Bùi Khuyết cầm bút, thoáng nghiêng đầu liền thấy Ninh Oản đang cau mày hờn giận. Y hài lòng cười cười, cô nương ngốc này, cũng không phải y chê chữ nàng không đẹp, mà muốn dùng cách này để nàng ngày nào cũng ở bên cạnh mình thôi.
Nếu không có việc gì làm, nàng sẽ cảm thấy buồn chán, thế nên trước kia y cũng không bắt nàng đến Ngự Thư phòng. Giờ có việc đứng đắn để làm, nàng sẽ không nhàn rồi, mà mình chỉ cần nghiêng đầu, là có thể thấy nàng, nhất thời tất cả mệt mỏi đều biến mất.
Có nàng bên cạnh, thật tốt.
Viết xong, Ninh Oản buông bút, chạy đến trước mặt y, hai tay trình lên, cung kính nói: “Đệ tử đã viết xong rồi, thỉnh tiên sinh xem qua.”
Nàng gọi là tiên sinh, Bùi Khuyết liền biết nàng đang bất mãn với mình, trong lòng cũng không cảm thấy vui vẻ.
Nhưng việc này là vì tốt cho nàng mà, y không nói gì, chỉ nhìn chữ nàng viết. Sau nửa tháng, vốn là chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, giờ đã tốt hơn nhiều, Bùi Khuyết nhìn vậy cảm thấy hài lòng một chút, lại thấy dáng vẻ uể oải của nàng, đưa tay xoa đầu nàng một cái, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, nếu thấy chán thì ra ngoài chơi một lúc đi.”
Nghe vậy, Ninh Oản được chiều mà kinh, trong lòng hưng phấn, đôi mắt to nhất thời tỏa sáng. Nhưng cũng không dám để lộ ra mặt, giương mắt sợ hãi nhìn y, cố ý thấp giọng nói: “Nhưng…. Thiếp còn hai trang chưa viết xong.”
Nói như vậy, Bùi Khuyết đã sớm thấy rõ những tính toán nhỏ nhặt trong lòng nàng, nhưng cũng cho nàng thỏa nguyện, y đứng đắn nói: “Nhiều ngày nay nàng chăm chỉ rồi, coi như hôm nay thưởng cho nàng.”
Ninh Oản cười ngày càng tươi, tất nhiên là lòng nàng cũng rất vui vẻ, vội hớn hở xoay người rời đi, nhưng đi được vài bước, đột nhiên lại quay đầu lại, chạy đến chỗ Bùi Khuyết, túm cổ y hôn lên miệng một cái, khuôn mặt tươi cười dịu dàng: “Cảm ơn tiên sinh.”
Bùi tiên sinh của nàng, là người yêu nàng nhất.
Bùi tiên sinh được thưởng, sắc mặt vui vẻ nhìn đệ tử ngoan của mình chạy ra khỏi Ngự Thư phòng, nụ cười trên môi thật lâu cũng không tắt.
Y không chỉ là tiên sinh tốt của nàng, còn là phu quân tốt nữa.
•
Ngày trôi qua thật mau, thoắt cái đã tới mùa đông.
Mấy tháng này chăm chỉ học tập, Bùi Khuyết thưởng cho nàng mỗi ngày chỉ cần hoàn thành bài tập là được, không cần ngày ngày đều đi Ngự Thư phòng với y. Thời tiết càng ngày càng lạnh, Ninh Oản ngày nào cũng ngủ say, mãi đến khi Bùi Khuyết hạ triều mới đánh thức nàng dậy, sau đó ăn sáng cùng nhau.
Từ sau lần đó, mỗi tối Bùi Khuyết muốn nàng vài lần, sau đó thay nàng sưởi ấm, lau người cho nàng.
Ninh Oản cúi đầu, đưa tay xoa bụng mình, cau mày thầm nghĩ: sao hơn nửa năm rồi vẫn không có động tĩnh gì nhỉ?
Nàng rất hy vọng có một đứa bé trắng trẻo đáng yêu của mình và A Khuyết mà.
Dung Cẩm đã thành thân cùng Sở Vân Thâm, nàng ấy có mang theo Bánh Bao Nhỏ tiến cung vài lần. Nhìn Bánh Bao Nhỏ đáng yêu như vậy, lòng nàng cũng càng thêm chờ mong, nên buổi lúc làm cùng A Khuyết, nàng đều cố gắng thuận theo y, hy vọng sớm có thai.
Chẳng qua chính sự bận rộn, ngày nào A Khuyết cũng bận tới khuya mới về, có đôi khi nàng đợi y rất muộn, nhưng y lại đau lòng kêu nàng đi ngủ sớm. Hôm sau nàng nghe lời, đi ngủ sớm, nhưng như vậy mỗi lần thức dậy, A Khuyết lại đã lên triều.
Ninh Oản nhíu mày, hai người họ đã hơn nửa tháng không thân thiết rồi.
Nhưng thấy y mệt như vậy, nàng cũng đau lòng. Chỉ đành làm thêm ít dược thiện bồi bổ thân thể cho y vào ban ngày.
Lúc Hòa Nguyệt đến thăm, Ninh Oản đang xem thoải bản, sau khi ca ca xuất chinh nửa tháng trước, Hòa Nguyệt mới nghĩ đến nàng, lúc nào rảnh rỗi thì đến thăm nàng.
Người trong lòng đi ra chiến trường, tất nhiên là ngày nhớ đêm mong, hàng đêm khó ngủ. Sau khi lòng nàng có A Khuyết, cũng hiểu được loại cảm giác này.
Nhìn Hòa Nguyệt công chúa mềm mại như nước giờ lại gầy đi rất nhiều.
Ninh Oản thấy vậy thì đau lòng, đành an ủi: “Từ trước tới giờ ca ca muội đều là bách chiến bách thắng, tỷ đừng lo lắng.” Tuy trong lòng nàng cũng lo lắng, nhưng phải bình tĩnh trấn an Hòa Nguyệt.
Nếu ca ca nàng trở về, nhìn thấy Hòa Nguyệt gầy như thế, chắc cũng đau lòng chết mất?
Hòa Nguyệt liếc nàng một cái, ra vẻ kinh ngạc, do dự nói: “Oản Oản, hoàng huynh ta …….. không nói với muội sao?”
“Nói? Nói cái gì cơ?” Ninh Oản không hiểu ra sao, nhắc đến Bùi Khuyết, mấy ngày nay không gặp y, vô cùng mất mát nói: “A Khuyết bề bộn nhiều việc, mấy ngày nay ta cũng chưa nói chuyện cùng huynh ấy.”
Đúng bộ một oán phụ…..
Hòa Nguyệt đồng tình, vỗ vai nàng nói: “Chiến sự lần này cực kì khó giải quyết, Tây Hành quốc và Khâu quốc đã liên minh với nhau, tuy Đại Chiêu binh hùng tướng mạnh, nhưng cùng lúc địch lại hai quốc gia……..”
Việc này, Bùi Khuyết không nói với nàng, giờ nghe Hòa Nguyệt nói vậy, Ninh Oản có chút lo lắng, vội hỏi: “Chúng ta sẽ thất bại sao?” Ca ca nàng lợi hại như vậy, sao có thể thua được?
Hòa Nguyệt biết hoàng huynh của nàng tất nhiên sẽ bảo vệ Oản Oản thật tốt, cái gì cũng không cho nàng ấy biết, không để nàng ấy lo lắng, nhưng có một số việc, nếu không nói, chỉ sợ sau này Oản Oản sẽ tức giận.
Hòa Nguyệt chần chừ trong chốc lát, nhìn Ninh Oản nói: “Ba ngày trước hoàng huynh quyết định ngự giá thân chinh, trợ giúp Ninh đại ca, ủng hộ sĩ khí, năm ngày sau…… sẽ xuất phát.”
Ngự giá thân chinh…..
Năm ngày sau….
Ninh Oản sửng sốt, trong lòng hồi hộp: A Khuyết huynh ấy……… chưa từng đề cập việc này với mình.
•
Buổi tối, lúc Bùi Khuyết trở lại Can Hòa cung, phát hiện Ninh Oản không ngoan ngoãn ngủ như ngày thường mà im lặng ngồi trên tháp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Bùi Khuyết đau lòng, vội ôm nàng vào lòng, nắm tay nàng thân thiết nói: “Đã trễ như vậy sao còn chưa ngủ? Đã bảo nàng không cần chờ ta rồi mà?” Mấy ngày nay y bận quá, may là cô bé con này ngoan ngoãn nghe lời y.
Tuy rằng mệt muốn chết, nhưng mỗi đêm có thể ôm nàng đi ngủ, y không còn mệt chút nào.
Bùi Khuyết nắm chặt tay lạnh như băng của nàng, nhất thời đau lòng, muốn vươn tay nắm lấy bàn tay còn lại của nàng, thì thấy trên mu bàn tay ẩm ướt.
Tách. Một giọt.
Bùi Khuyết hoảng hốt, như nghĩ ra điều gì, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, quả nhiên, hai mắt nàng hồng hồng đẫm nước, nhạt nhòa nước mắt.
“Oản Oản, nàng sao vậy?”
Sao đột nhiên lại khóc?
Ninh Oản khịt mũi, nhớ lại những lời Hòa Nguyệt nói lúc chiều, nàng biết mình không nên tùy hứng, cũng biết mấy ngày nay A Khuyết cũng rất vất vả, nhưng khi biết chuyện này, nàng nhịn không nổi.
Ninh Oản trừng mắt nhìn Bùi Khuyết, đôi mắt phiếm hồng, kéo kéo tay áo y, giọng nói mềm nhũn, cầu xin: “A Khuyết, đừng đi có được không?”
Y là người văn nhược, ngay cả võ công cũng không biết, cũng không dũng mãnh thiện chiến như ca ca nàng. Tuy có người bảo vệ, nhưng nàng vẫn rất lo lắng.
Không được, không thể đi!
Nghe lời này, Bùi Khuyết liền hiểu ra.
Y đưa tay lau nước mắt cho Ninh Oản, sau đó dịu dàng ôm nàng vào lòng, vỗ lưng nàng như tiểu hài tử, ôn nhu nói: “NInh Oản, ta sẽ trở về nhanh thôi, về cùng ca ca nàng……… nghe lời ta, được không?”