Ba luồng khí tức cường đại xuất hiện tại cấm địa, chỉ trong giây lát đã tới trước mặt.
Chính là tu sĩ Trúc Cơ của Tư gia .
Theo thứ tự là tộc trưởng Tư gia, tam trưởng lão, tứ trưởng lão.
“Quả nhiên là tên tiểu bối này đang quấy rối Tư gia!” Sắc mặt của Tộc trưởng Tư gia lạnh lùng, tức giận nói: “Con yêu thú cấp 5 kia cũng là ngươi
phóng ra?”
Yêu thú cấp 5 tương đương với tu sĩ Kết Đan sơ
kỳ. Lần này vì cứu Tư Lăng mà Nguyệt Thiên Dạ ra vốn rất lớn. Nàng thả
một con yêu thú cấp 5 vào Tư gia, quậy Tư gia đến long trời lở đất, đệ
tử thương vong vô số, khiến cho đại trưởng lão của Tư gia không thể
không xuất quan để đối phó với con yêu thú kia. Như thế, Nguyệt Thiên Dạ cũng kết thành Huyết Hải thâm thù với Tư gia, càng đẩy Tư Lăng về phía
đối lập với Tư gia. Mặc kệ trong việc này Tư Lăng đảm nhận vai trò vô
tội cỡ nào, người nhà họ Tư đều không thể nào tha thứ cho hắn.
Sắc mặt Tư Lăng thay đổi, trong lòng đã phát sầu. Thật không biết nói cái
gì với cô Nguyệt Thiên Dạ cả gan làm loạn này cả. Mà Nguyệt Thiên Dạ
hiển nhiên cũng là hiểu được điểm này. Trong tư tâm, nàng ta tất nhiên
hi vọng Tư Lăng đoạn tuyệt với Tư gia, sau đó Tư Lăng sẽ hoàn toàn thuộc về một mình nàng, nhưng là nàng lại không thể trắng trợn lộ liễu nói
cho Tư Lăng mục đích của nàng, cho nên không thèm lên tiếng.
Nguyệt Thiên Dạ chắn ở trước người Tư Lăng, không hề lùi bước. Nàng hiện tại
đã là tu sĩ kỳ Trúc Cơ, không hề e sợ ba tu sĩ kỳ Trúc Cơ này của Tư
gia, dù rằng cảnh giới của bọn họ đều cao hơn nàng, nhưng nàng còn có át chủ bài, tuy không thể hoàn toàn lấy một chọi ba, cũng không phải không có cách gì chạy trốn.
“Là ta thì sao?”
“Yêu nữ! Tư Lăng, xem ngươi đã rước lấy cái tai hoạ gì cho Tư gia này!” Tam
trưởng lão Tư gia là người có tính tình nóng nảy, lập tức vung tay lên,
uy áp (sự đè nén bởi uy lực) cuả Trúc Cơ kỳ đánh thẳng về phía Tư Lăng.
Thân xác Tư Lăng lúc này chỉ là người bình thường, làm sao có thể phản
kháng. Thân thể ngay lập tức bị văng ra ngoài, đụng vào vách núi không
xa phía sau, phù một tiếng, phun ra một ngụm máu, thân thể mềm nhũn té
trên mặt đất.
“Tư Lăng!” Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt đột biến,
vội vàng tới đỡ hắn dậy, phát hiện hắn đã bị nội thương, lập tức nhanh
chóng lấy ra một lọ đan dược, đổ một viên nhét vào miệng hắn, sau đó lại tinh tế lấy khăn lau đi vết máu trên mặt hắn.
Tư Lăng ngẫn ngơ. Sau lưng là ba địch nhân hùng mạnh, Nguyệt Thiên Dạ này ngược lại rất can đảm, còn cố lau mặt cho hắn.
Đợi khi sắc mặt Tư Lăng tốt hơn một ít, Nguyệt Thiên Dạ xoay người, dùng
một loại ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm bọn hắn, oán hận nói: “Các ông
đả thương hắn -- ta, Nguyệt Thiên Dạ hôm nay xin thề, thề phải khiến Tư
gia các người trả giá thật lớn!”
Sắc mặt tộc trưởng Tư gia
lạnh lùng, cũng không ngăn cản hành vi của tam trưởng lão, chỉ là thản
nhiên nói: “Tư Lăng là đệ tử của Tư gia ta, lại lần nữa rước lấy mầm tai hoạ cho Tư gia, khinh thường vứt bỏ gia tộc. Hôm nay ta ở đây tuyên bố, trục xuất Tư Lăng khỏi Tư gia. Từ nay về sau, Tư Lăng không còn là đệ
tử Tư gia nữa!”
Hai vị trưởng lão không nói gì, xem tình hình chắc là đồng ý.
Tư Lăng lại phun ra máu, ngực dễ chịu hơn nhiều, lại nghe được lời của tộc trưởng Tư gia, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.
Lúc
này Nguyệt Thiên Dạ còn nói thêm: “Hừ, ông cho rằng Tư Lăng quan tâm
sao? Tư gia các người tiểu nhân tiểu nghĩa, biết rõ Tư Lăng đã hủy linh
căn, thế nhưng còn nhốt hắn ở loại địa phương không có chút vật sống
này, rõ ràng là muốn ép hắn chết đi mới cam tâm mà? Hiện tại thì ý tốt
nói muốn trục xuất Tư Lăng khỏi Tư gia. Kỳ thật là bởi vì các người cảm
thấy Tư Lăng đã hủy linh căn, đã là một phàm nhân, không còn là thiên
tài của Tư gia, cho nên vứt bỏ cũng không đáng tiếc phải không?”
Lời này thật đúng là lời thật mất lòng[1], tuy rằng cũng có nguyên nhân
này, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì lúc trước “Tư Lăng” gây ra những chuyện như vậy, cùng với việc hiện tại Nguyệt Thiên Dạ đến tấn
công Tư gia, mới khiến cho tộc trưởng Tư gia bất đắc dĩ hạ mệnh lệnh
này.
[1] nguyên văn là Tru tâm (诛心), hẳn là trong ''Tru tâm chi ngôn” (诛心之言), lời thật mất lòng.
Nguyệt Thiên Dạ cũng không để ý tới phản ứng của bọn họ, ngay trước mặt họ lấy ra cái bình ngọc trong túi trữ vật, đưa nó cho Tư Lăng, lại dùng một
thanh âm hết sức rõ ràng nói: “Tư Lăng, đây là Tố mạch đan từ Thượng
Giới lưu truyền xuống, cho dù là phàm nhân không có linh căn cũng có thể dùng viên thuốc này để thu được linh căn mà tu đạo, huống chi linh căn
của chàng chỉ là hủy, hoàn toàn có thể dùng nó để tu sửa linh căn!”
“...”
Vừa nghe lời như thế, đám người tộc trưởng Tư gia đã hoàn toàn khiếp sợ.
Thứ này quả thực là quá mức nghịch thiên, bọn họ chưa từng nghĩ tới. Mà
nghe ý tứ của nàng, nếu là từ Thượng Giới lưu truyền xuống, ngược lại là có khả năng này. Nhưng Nguyệt Thiên Dạ này chỉ là một đệ tử nho nhỏ của thế gia tu tiên, nàng ta ở đâu có được thứ mà cả Nguyên Anh tu sĩ cũng
lấy không ra chứ? Thứ này nếu như tồn tại ở đại lục Thương Vũ, còn không nổi lên một trận huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh) sao.
Tư Lăng kích động nắm lấy bình ngọc, đây chính là thứ tốt để giải quyết vấn đề thân thể không phù hợp linh hồn của hắn đó!
Nguyệt Thiên Dạ ôn nhu nhìn bộ dáng kích động của Tư Lăng, sau đó lại lạnh
lùng liếc mắt nhìn ba người Tư gia, cười lạnh nói: “Tư Lăng, chờ khi
chàng khôi phục linh căn, lần nữa được Trúc Cơ, thậm chí Kết Đan, nhất
định phải khiến cho bọn hắn hối hận vì hôm nay đã đối xử với chàng như
thế!”
Trong lòng Tư Lăng nói: Kỳ thật, bọn họ đối đãi với hắn như thế, còn không phải do nàng chuốc thù hận sao?
Đám người tộc trưởng Tư gia mang sắc mặt lạnh lùng, không thèm nói nhãm nữa, trực tiếp ra tay.
Nguyệt Thiên Dạ biến sắc, lúc này đã không có thời gian phá trận rời đi, đưa
tay bắt lấy Tư Lăng còn chưa phản ứng, xoay người bỏ chạy.
Mấy người bọn họ bắt đầu chơi trò ngươi đuổi ta chạy tại cấm địa. Tuy rằng
Nguyệt Thiên Dạ còn rất nhiều con bài chưa lật, nhưng cũng còn rất nhiều thứ mà ở cảnh giới của nàng bây giờ không thể sử dụng được. Nàng chỉ
vừa là Trúc Cơ được vài ngày trước, sao có thể là đối thủ của mấy tiền
bối đã Trúc Cơ mấy chục năm. Mắt thấy mình không có cách gì ứng phó,
Nguyệt Thiên Dạ đành phải ném Tư Lăng về một bên sơn cốc, quay người đối đầu với ba người Tư gia.
Mục đích của Nguyệt Thiên Dạ là để bảo hộ Tư Lăng, nhưng nàng sao biết được trong sơn cốc kia có điều bí ẩn?
Ba người bọn tộc trưởng Tư gia nhìn thấy Tư Lăng cứ như vậy bị ném vào sơn cốc, lập tức sắc mặt đại biến, đang muốn phi thân đến ngăn cản, Nguyệt
Thiên Dạ xuất ra bốn thanh Phi kiếm xanh biếc. Nàng quát một tiếng, bốn
thanh phi kiếm đâm tới hướng bọn họ, ngang ngạnh ngăn trở hành động của
bọn họ. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Tư Lăng bị sơn cốc kia thôn phệ.
Sắc mặt ba người Tư
gia lập tức trở nên rất khó nhìn.
****************************
Lại nói tới đứa nhỏ Tư Lăng đáng thương này, từ khi Tư gia tộc trưởng bọn
họ xuất hiện, một câu còn chưa được nói ra, liền bị cái cô gái nguy hiểm kia tự biên tự diễn một trận, làm cho hắn lập tức bị Tư gia từ bỏ còn
chưa nói, cuối cùng lại bị cô Nguyệt Thiên Dạ kia trực tiếp ném vào cái
sơn cốc mà hắn vẫn không dám đặt chân vào này.
Thật đúng là được việc không đủ, bại sự có thừa!
Thời điểm Tư Lăng tiếp đất, chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều run rẩy dựng
đứng lên. Loại cảm giác nguy hiểm kia làm cho toàn thân hắn đều bắt đầu
run rẩy!
Có thể nói, trong kiếp sống quỷ sinh tu luyện trăm
năm của “Nàng”, chưa từng có loại sợ hãi như thế. Loại cảm nhận kinh
khủng khi sinh mệnh bị uy hiếp làm cho hắn mất đi cả sức lực để đứng
lên.
Tư Lăng cẩn thận ngẩng đầu, bốn phía sơn cốc này tối
đen đến vô pháp thăm dò, giống như trong bóng đêm kia đang ẩn núp một
thứ gì đó rất mạnh mẽ, đang nhìn chằm chằm chờ cắn nuốt hắn.
Trong bóng đêm, bỗng dưng xuất hiện hai điểm sáng xanh lục, nhẹ nhàng động
đậy giữa không trung, tựa như hai luồng ma hỏa (ma trơi) yêu dị (yêu ma
quái dị).
Đây là một đôi mắt.
“Tiền, tiền bối...” Tư Lăng rung giọng nói: “Vãn bối vô tình quấy rầy, xin ngài...”
Lời còn chưa nói xong, kia hai điểm sáng xanh kia đột nhiên bay tới, sau đó có cái gì đó chui vào thân thể hắn, lập tức có một loại khí tức cực kỳ
âm hàn bao phủ lấy hắn. Toàn thân âm u lạnh lẽo đến gần như cả linh hồn
cũng bị đông cứng lại, cảm giác còn tệ hơn 1000 lần so với lần bị lệ quỷ thôn phệ trước kia.
“Lập cập...”
Răng Tư Lăng đánh vào nhau kêu ken két, cả người co rúm run rẩy.
Tư Lăng điều động toàn bộ hồn lực để chống chọi lại thứ mạnh mẽ không biết là cái gì kia. Cái không biết cái gì đó đang ý đồ thôn phệ linh hồn
của hắn. Linh hồn nhoáng cái đã bị cắn nuốt một phần mười, tổn thương
một phần mười này đã khiến hắn đau đớn muốn chết. Đây là linh hồn gốc
đang bị thôn phệ (ý là đang nuốt linh hồn của Tư Lăng nữ), nếu linh hồn
không còn, một trăm năm tu luyện đã qua của hắn sẽ trở nên không còn
chút ý nghĩa nào nữa.
Tư Lăng chỉ có thể cố gắng điều
động hồn lực toàn thân để chống chọi với thứ đang thôn phệ mình.
”Soạt” một tiếng, hắn đổ những thứ trong trữ vật ra, ngón tay run run di động, muốn lấy mấy tấm hồn phù cất trong túi trữ vật của mình. Nhưng
động tác đơn giản như vậy lại mất cả khắc đồng hồ, lúc này linh hồn của
hắn lại bị thứ gì đó cắn nuốt thêm một phần mười, cộng lại đã bị cắn
nuốt một phần năm linh hồn ...
Chậm rãi xé ra một tấm phù,
Tư Lăng vỗ tấm phù về phía lồng ngực của mình. Tấm phù này không giống
với Linh phù của Tu Tiên giới, nó vận hành không phải bằng linh lực của
tu sĩ mà là hồn lực mà chỉ Tư Lăng có. Từ lúc Tư Lăng phát hiện hồn lực của mình có thể thay thế linh lực để chế tác linh phù, liền thí nghiệm
vài lần, sau đó thành công phong tồn (đóng kín để bảo tồn) hồn lực của
hắn vào lá bùa. Như vậy nếu có cái gì ngoài ý muốn, hắn cũng có thể rút
ra hồn lực từ tấm phù để bổ sung.
Quả nhiên sau khi hồn lực được bổ sung hắn liền dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng chỉ là như muối
bỏ biển, không có ích lợi gì, ngược lại còn làm cho hắn phun ra một ngụm máu.
Tư Lăng ngồi xếp bằng, cố gắng đối chọi với thứ trong
cơ thể, xé tất cả hồn phù chế được trong bốn tháng đều vỗ về phía
mình, hấp thu toàn bộ hồn lực cất giữ ở bên trong. Quả nhiên lúc hồn
lực được gia tăng thì rốt cuộc làm tốc độ cắn nuốt của thứ đó chậm hơn
rất nhiều. Tư Lăng nhắm mắt lại, bắt đầu chống cự lại thứ hùng mạnh đó.
Như thế qua ba ngày ba đêm.
Tư Lăng lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt xám tro, đôi mắt đã không còn
sáng bóng, một bộ dáng có khả năng ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Linh hồn Tư Lăng đã bị cắn nuốt một phần ba. Nếu bị cắn nuốt một nửa, linh
hồn không hoàn chỉnh, hắn liền vô lực chống lại thứ đó; sau đó rất nhanh sẽ bị đối phương chiếm đoạt, ý chí bản thân cũng theo đó mà biến mất
trong trời đất, thế gian không còn hắn nữa, cả luân hồi cũng không thể.
Trong lòng Tư Lăng cười khổ, chẳng lẽ trời cao cho hắn đến thế giới này,
chính là vì dùng thiện hồn tu hành trăm năm của hắn để thành toàn cho
thứ này?
Hắn không cam lòng!
Không cam lòng đâu!
Tư Lăng đột nhiên bắt đầu giãy dụa kịch liệt, hồn lực lưu động dữ dội.
Ngay khi hắn không thể phòng thủ nữa, quyết định lưỡng bại câu thương
cùng đối phương, thì đột nhiên một luồng ánh sáng trắng trốn tại chỗ sâu trong linh hồn bỗng chốc vọt ra, hơn nữa dùng một loại uy thế dễ như
trở bàn tay mà trục xuất thứ đang thôn phệ hắn ra ngoài cơ thể.
“Gào -- “
Một tiếng gào thét tràn đầy uy lực vang lên ở sơn cốc, khiến cho toàn bộ sơn cốc đều rung chuyển.
Tư Lăng cố gắng mở to hai mắt, nhìn thứ bị luồng sáng đuổi ra ngoài kia.
Ngay ở trước ánh bình minh trong sơn cốc, nó dần dần biến ảo ra một
luồng hư ảnh khổng lồ; Một mãnh thú khổng lồ, có bốn cánh, toàn thân đen nhánh. Lúc này nó phát ra một tiếng rống tràn đầy uy lực. Sau đó hư ảnh kia dần dần biến nhỏ, như một luồng sáng màu đen vọt tới phía hắn, ẩn
vào thân thể hắn.
Trong lòng Tư Lăng cả kinh, cho rằng nó
lại muốn tới thôn phệ một lần nữa, ai biết mãnh thú kia lại hóa làm một
con thú nhỏ, an tĩnh ngây ngốc tại đan điền của hắn. Bộ dáng nhu nhược
cuộn tròn tựa như ngủ.
Tư Lăng biết trận đấu sức này cuối cùng cũng kết thúc!
Tinh thần buông lỏng, toàn thân Tư Lăng ngả đổ ra sau, ngất đi.