Đã qua một tháng .
Đại trưởng lão Tư gia đứng trước sơn cốc, cẩn thận thu liễm khí tức của tu
sĩ Kim Đan, chỉ sợ quấy nhiễu cái thứ đáng sợ đang tồn tại trong sơn cốc kia. Trong sơn cốc này có bố trí một pháp trận cửu phẩm hiếm thâý ở đại lục Thương Vũ, ở bên trong nhốt một đại yêu thú rất nguy hiểm .
Người nhà họ Tư chỉ biết cấm địa này rất nguy hiểm, thậm chí là một ít người
cấp cao ở Tư gia cũng chỉ biết trong cấm địa có tồn tại một thứ nguy
hiểm, chỉ cần không tiếp cận sơn cốc thì sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng
lại không biết bên trong gì đó là cái gì. Biết bên trong Đại trận nhốt
một con yêu thú hùng mạnh thì chỉ có Đại trưởng lão cùng tộc trưởng Tư
gia.
Con yêu thú cường đại này vì sao lại bị nhốt tại cấm
địa Tư gia thì đã không thể nghiên cứu được nữa, nhưng bọn họ đều hiểu
được con yêu thú này rất mạnh và nguy hiểm. Hơn nữa, bởi vì Đại yêu thú
kia bị nhốt không biết bao nhiêu năm, đã suy yếu đến cả một phần thực
lực cũng không còn; nhưng con yêu thú một phần thực lực cũng không còn
này ngay cả đại trưởng lão Kim Đan kỳ cũng không dám đối địch.
Một tháng trước, sau khi Nguyệt Thiên Dạ náo loạn Tư gia một trận, khiến
cho đại trưởng lão của Tư gia phải xuất quan, nhanh chóng giết chết con
yêu thú cấp 5 kia, lại dùng thủ đoạn lôi đình[1] để ổn định Tư gia, sau
đó liền tự mình đến cấm địa. Khi đó Tư Lăng đã bị Nguyệt Thiên Dạ ném
vào sơn cốc được nửa canh giờ, Nguyệt Thiên Dạ đang cùng tộc trưởng và
hai trưởng lão Tư gia đấu pháp.
[1] Không rõ nghĩa nhưng mình tìm được gần giống như “Thủ đoạn lôi đình, bồ tác dụng tâm” (用霹雳手段, 显菩萨心肠): Đại ý trong đoạn này là dùng ra tay mạnh mẽ (tàn nhẫn) nhưng có ý tốt.
Nguyệt Thiên Dạ mặc dù là dùng đan dược để cưỡng ép tăng tu vi lên tới kỳ Trúc Cơ, hơn nữa cảnh giới bất ổn, nói thẳng ra thì căn bản không phải đối
thủ của mấy người Tư gia, cố tình nàng ta lại có pháp bảo nhiều vô kể;
Hơn nữa, mỗi loại lấy ra đều làm người ta đỏ mắt. Nàng ta cùng với mấy
thứ pháp bảo trợ giúp, người của Tư gia thật đúng là không thể làm gì
được nàng.
Mãi đến khi đại trưởng lão xuất hiện, trực tiếp làm Nguyệt Thiên Dạ bị thương nặng.
Đáng tiếc là cuối cùng vẫn để Nguyệt Thiên Dạ bị thương trốn đi. Pháp bảo
trên người Nguyệt Thiên Dạ rất nhiều, nàng ta huỷ một món bảo khí làm
Tam trưởng lão bị thương nặng, rồi sau đó nhân cơ hội dùng Trùy phá trận phá cửa trốn đi.
Lần này Tư gia tổn thất nặng nề, trước
không nói tới những đệ tử chết dưới móng vuốt của con yêu thú cấp 5 kia, chỉ nói tới cấm địa Tư gia thế nhưng lại để cho một ngoại nhân xâm
nhập, đã sớm vứt sạch mặt mũi của Tư gia. Vì thế Tư gia còn đặc biệt tìm đến Nguyệt gia đòi giải thích, ai biết Nguyệt Thiên Dạ vẫn chưa trở về
Nguyệt gia. Nguyệt gia không nhận trách nhiệm, từ chối không thừa nhận
việc này, hơn nữa biện luận rằng bọn họ đã sớm trục xuất Nguyệt Thiên Dạ ra khỏi Nguyệt gia, những việc mà Nguyệt Thiên Dạ gây nên không quan hệ gì với bọn họ, làm tộc trưởng Tư gia tức giận đến thiếu chút nữa đánh
nhau với tộc trưởng Nguyệt gia.
Hai nhà vì vậy mà trở mặt.
Từ lúc Đại lão trưởng biết được Tư Lăng bị ném vào sơn cốc, thì bắt đầu liên tục chú ý tới sơn cốc này.
Đại trưởng lão vốn cho là, một phàm nhân bị phế đi linh căn như Tư Lăng mà
đi vào đó thì chỉ có một con đường chết, nhưng ai ngờ hôm nay hắn lại
đây để xem xét, thế nhưng lại phát hiện uy lực của đại yêu thú trong sơn cốc kia yếu không ít, làm cho trong lòng hắn nghi ngờ không rõ. Bất quá hắn lại không dám tự mình bước vào trong sơn cốc để xem đến tột cùng là thứ gì, chỉ sợ trong đó có âm mưu.
Lát sau, một bóng người bay xẹt tới, là tộc trưởng Tư gia.
“Đại trưởng lão!” Tộc trưởng Tư gia cung kính đến thỉnh an.
Đại trưởng lão thản nhiên lên tiếng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm hướng sơn
cốc. Lúc này tuy là ban ngày nhưng trong sơn cốc là một mảnh xám tro.
Hơn nữa trước sơn cốc có trận pháp ngăn trở thần thức tra xét, bọn họ
cũng không có cách gì nhìn cái đến tận cùng, càng không biết Tư Lăng có
phải đã chết hay không.
“Đại trưởng lão, bên trong có động tĩnh gì sao?” Tộc trưởng Tư gia lo lắng hỏi.
“Hiện tại không có.” Đại trưởng lão trầm ngâm, nói: “Bất quá ta có thể cảm giác được khí tức rất yếu bớt bên trong.”
Tộc trưởng Tư gia hết sức kinh hãi nói: “Chẳng lẽ Tư Lăng chưa chết? Đại
trưởng lão, người nói xem, uy lực lúc đó, chẳng lẽ yêu thú kia phát sinh chuyện gì?”
Sau ba ngày kể từ khi Tư Lăng bị ném vào sơn
cốc, Đại trưởng lão và Tộc trưởng tự mình lại đây tra xét, đột nhiên
phát hiện trong sơn cốc vang lên một tiếng gào với uy áp hết sức mạnh
mẽ. Tộc trưởng ngay lập tức bị uy lực kinh thiên kia chấn động đến mức
nguyên thần thiếu chút nữa tán loạn, cả đại trưởng lão cũng không thể
chống đỡ nỗi mà ngã ngồi dưới đất, thất khiếu chảy máu. Hai người đều tu dưỡng mất nửa tháng mới tốt.
Kể từ đó, bọn họ lại một lần
nữa ý thức được yêu thú trong cấm địa là cường đại và nguy hiểm cỡ nào,
càng thêm cẩn thận, rốt cuộc không dậy nổi một chút tâm tư để đi vào tra xét.
Mà đại trưởng lão hiện tại đến nơi này, chủ yếu là vì
phát hiện khí tức của đại yêu thú trong sơn cốc yếu đi, trong lòng biết
có khác thường nên mới lại đây tra xét .
“Sơn cốc có trận
pháp ngăn cản thần thức, ta cũng không rõ ràng tình huống bên trong.”
Đại trưởng lão nói xong, nhớ tới Tư Lăng bị ném vào bên trong, hỏi: “Kể
rõ tình huống ngày đó cho ta, còn có chuyện của Tư Lăng nữa.”
Nghe vậy, trong lòng tộc trưởng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là đàng hoàn
báo rõ từng chuyện từng chuyện phát sinh trên người Tư Lăng gần nửa năm
qua.
“Hồ đồ!” Đại trưởng lão mắng một tiếng, quay người nhìn về phía tộc trưởng Tư gia nói: “Ta biết là ngươi nghĩ cho Tư gia. Tư
Lăng đã là người bình thường, bỏ qua cũng không tiếc, nhưng đừng quên
còn có Tư Hàn. Tư Hàn đã là đệ tử nội môn của Thiên Tông phái, lấy tư
chất của hắn, không cần ngàn năm chắc chắn có thể Độ Kiếp phi thăng. Mà
Tư Lăng là huynh đệ của Tư Hàn, các ngươi làm như thế không phải khiến
Tư Hàn sinh lòng oán hận với Tư gia sao? Tư gia chúng ta cho dù có dưỡng thêm một tên phế vật cũng không phí bao nhiêu linh thạch, ngươi tội gì
làm Tư Hàn có lòng bất mãn với Tư gia?”
Tộc trưởng bị đại
trưởng lão mắng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, sau một lúc mới nói: “Nhưng
...đại họa của Tư gia lần này đều do Tư Lăng mà ra, nếu không xử trí, e
rằng đệ tử trong tộc không phục, các trưởng lão cũng không chịu bỏ qua.”
Trong lòng Tộc trưởng cũng có nỗi khổ. Đối với đối ngoại, Tư gia tất nhiên là đoàn kết nhất trí, nhưng mà bên trong Tư gia cũng không yên ả như vậy.
Các mạch trưởng lão âm thầm đấu đá, hơi chút thì tạo áp lực, khiến cho
tộc trưởng như ông cũng thật khó khăn. Hơn nữa, Tư Lăng tuy rằng mang họ Tư, nhưng hắn lại không phải huyết thống của Tư gia. Năm đó sau khi mẫu thân của Tư Lăng - Liễu Hàn Nhi- sinh ra Tư Hàn, trượng phu của nàng
lại bỏ mình vào một lần ra ngoài nhiệm vụ, sau đó Liễu Hàn Nhi thương
tâm muốn chết, bỏ lại đứa con trai vừa
ra đời mà rời khỏi Tư gia. 2 năm
sau, khi Liễu Hàn Nhi trở về, đã bị trọng thương, mệnh không còn lâu,
bèn làm phiền Tư gia thu lưu Tư Lăng. Nhìn vào mặt mũi Tư Hàn, Tư gia
mới chứa chấp Tư Lăng. May mắn là sau này kiểm tra ra linh căn của Tư
Lăng chỉ có hỏa linh căn, tư chất thượng đẳng, Tư gia thu lưu hắn cũng
không thua thiệt, nên các trưởng lão mới không có ý kiến.
Thế nhưng, hiện tại linh căn của Tư Lăng đã hủy, lại vì hắn mà dẫn đến đại
họa này cho Tư gia, nếu không xử trí, thật không dễ giao phó với những
đệ tử đã chết của Tư gia.
Đại trưởng lão cũng hiểu được ý này, than thở một tiếng rồi cũng không nói nhiều .
Đúng lúc này, đột nhiên trong sơn cốc truyền đến tiếng động, lập tức hấp dẫn chú ý của hai người.
Tại lúc đại trưởng lão và tộc trưởng Tư gia cẩn thận quan sát, một bóng
dáng cao gầy chậm rãi từ sơn cốc đi ra. Một dung nhan xinh đẹp không
thua kém nữ nhân xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Là Tư Lăng.
Tộc trưởng Tư gia giật nẩy người, trong mắt đại trưởng lão xẹt qua một tia
khác thường, thân hình đột nhiên đi tới trước mặt Tư Lăng, kinh ngạc kêu lên: “Con lại là luyện khí kỳ hai tầng?”
Nghe nói như thế,
tộc trưởng Tư gia càng giật mình, nhanh chóng dùng Quang linh thuật
nhìn. Sao có thể như vậy, vốn đã biến thành phàm nhân _ lúc này tu vi
của Tư Lăng lại thật sự là luyện khí kỳ hai tầng. Không khỏi nhớ tới lời nói đêm đó của Nguyệt Thiên Dạ, chẳng lẽ Tố mạch đan từ Thượng Giới lưu truyền xuống kia là thật sao?
Tư Lăng im lặng tuỳ ý để cho
đại trưởng lão Tư gia làm việc. Lúc này đại trưởng lão đã đưa một đầu
ngón tay điểm tại giữa mi tâm của hắn, chính là sử dụng Vọng khí thuật
để tra xét linh căn của hắn.
“Con hiện nay là thủy hỏa song linh căn!” Đại trưởng lão thu tay, trong mắt liên tục phát ra ánh sáng kì dị.
Tư gia tộc trưởng kinh ngạc nói: “Thì ra lời yêu nữ kia nói là thật. Bất
quá, không phải là tu sửa linh căn sao? Lúc trước Tư Lăng chỉ có hỏa
linh căn thôi, vì sao hiện nay lại thêm thủy linh căn? Mà còn là song
linh căn có thuộc tính đối nghịch nhau, điều này thật sự là...” Trong
lòng Tộc trưởng tiếc nuối không thôi.
Cái này đại trưởng lão cũng không thể trả lời, liền nhìn phía Tư Lăng, hỏi: “Con có biết không?”
Tư Lăng lắc đầu, “Sau khi con ăn Tố mạch đan, liền phát hiện linh căn khôi phục, nhưng cũng thêm thủy linh căn.”
Nghe xong, đại trưởng lão và tộc trưởng cũng có chút đáng tiếc. Ở Tu Tiên
giới, phân ra Ngũ Hành linh căn: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Trong đó linh căn chỉ một thuộc tính là tư chất tốt nhất, đương nhiên là loại trừ
linh căn biến dị. Những linh căn biến dị kia trong một vạn người cũng
không tìm ra được một cái, là linh căn trân quý và ít ỏi nhất. Đối
nghịch với đơn linh căn là, linh căn hội tụ đủ năm thuộc tính, cũng
chính là tư chất kém cỏi nhất, tốc độ tu luyện cũng chậm nhất. Đương
nhiên, còn có linh căn song thuộc tính, ba loại thuộc tính, bốn loại
thuộc tính, tư chất cũng theo thứ tự giảm dần. Mà trong song linh căn
cũng có phân ra tốt xấu. Nếu thuộc tính của linh căn hỗ trợ lẫn nhau thì cũng là linh căn tốt. Nếu thuộc tính linh căn đối nghịch với nhau thì
là linh căn cực kém, coi như có thể tu luyện, cũng gặp khó khăn trùng
trùng, dù là tu luyện thích hợp, rất có khả năng sẽ dừng lại ở kỳ Kim
Đan.
Linh căn của Tư Lăng bây giờ là linh căn thủy hỏa. Thủy hỏa không hòa hợp, thật sự là tình huống xấu nhất, so sánh với tư chất
thượng cấp trước kia, làm cho người ta chỉ có thể than thở.
Sau khi Đại trưởng lão cảm thán trong lòng xong, liền không hề rối rắm với việc này nữa. Dù sao Tư Lăng cũng đã bị trục xuất ra khỏi Tư gia, sau
này không còn là đệ tử Tư gia nữa, tư chất tốt hay xấu cũng không có
khác biệt. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, liền hỏi: “Tư Lăng, con làm sao ra được? Thứ ở bên trong đâu?”
Tư Lăng cực kỳ bình tĩnh nói: “Đại trưởng lão, con không biết.”
“Con không biết?” Tộc trưởng kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ ở trong đó con không
gặp được thứ kia sao? Nếu không sao con có thể ra ngoài bình yên như vậy được? Một tháng này con làm gì ở trong đó?”
Đối với thứ bị
trấn áp trong sơn cốc, trong lòng Tư Lăng hiểu rõ, Tư gia chắc chắn có
người biết chuyện, cho nên cũng không quá kinh ngạc với lời nói của đại
trưởng lão và tộc trưởng. Hắn dĩ nhiên không thể ăn ngay nói thật, trước khi đi ra ngoài cũng đã lường trước các loại tình huống, trong đầu sớm
có sẵn câu trả lời, lúc này nói: “Đại trưởng lão, tộc trưởng, con cũng
không biết xảy ra chuyện gì. Lúc ấy vừa đi vào, con cảm giác được một
loại nguy hiểm thực đáng sợ, vốn cũng muốn trốn, nhưng trên người đông
cứng, thân thể giống như bị thứ gì đó xâm nhập, sau đó liền hôn mê. Qua
vài ngày con mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại phát hiện mình còn sống,
cũng không có chuyện gì xảy ra. Sau đó con đoán nơi này đã an toàn, liền cũng không vội vã đi ra ngoài. Tiếp đó con lại tốn một đoạn thời gian
để tu bổ linh căn, nên kéo dài đến bây giờ.”
Đại trưởng lão
cùng tộc trưởng cân nhắc cẩn thận, không suy ra được thứ gì hữu dụng
trong lời nói của Tư Lăng. Mà Tư Lăng hiện tại chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ hai tầng, bọn họ cũng không cho rằng hắn có lá gan lừa gạt bọn họ.
Ngay sau đó, hai người lại hỏi một vài vấn đề, Tư Lăng đều trả lời đâu vào
đó. Lời nói, mặc dù nói lấp lửng nước đôi, nhưng cũng là cái biết cái
không, quả thực là tìm không được cái đáp án gì hữu dụng. Sau đó, đại
trưởng lão liền bảo tộc trưởng dẫn Tư Lăng đi.
Đại trưởng
lão đứng trước sơn cốc hồi lâu, cuối cùng vì cảm giác được luồng uy áp
mà đại yêu thú kia lưu lại trước sơn cốc nên không có mạo muội đi vào.