Nhưng đời này không biết có phải vì hoàn cảnh hai người mở đầu cùng nhau không thích hợp hay không, sau này Đông Phương Ngạo Thế không tìm Cố
Doanh Tích nữa, ngược lại lúc này muốn cầu hôn Lý Phán Phán.
Thế giới này thật sự quá huyền huyễn, Ninh Vân Hoan đã nói không thành lời.
Thấy các cô gái đều dại ra, Lý Phán Phán mới hơi ngượng ngùng: "Hoan Hoan,
thật ra tớ cũng không vĩ đại như vậy, tớ cũng sợ các cậu xảy ra chuyện
sau đó..."
"Chúng tớ đều hiểu mà."
Không để Lý Phán Phán
nói rõ ra, Ninh Vân Hoan và Chu Viện kéo tay Lý Phán Phán, các cô gái
cũng trăm miệng một lời, tiếp theo liếc nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Tuy Lý Phán Phán có tư tâm, nhưng ít nhất cô ấy dám đứng ra, nếu đổi thành
rơi xuống đầu người khác, đều không chắc có thể quyết đoán như cô ấy,
huống chi lúc này cô ấy thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng, đủ thấy
cô ấy rất chân thành và tốt bụng với bạn bè, vốn quan hệ của bọn họ đã
tốt, trải qua việc này, quan hệ giữa mọi người càng thân mật hơn nhiều.
Trước đó tuy Ninh Vân Hoan đã chính mắt nghe thấy Lan Cửu gọi điện thoại,
nhưng cả đường đi vẫn lòng nóng như lửa đốt, đợi khi máy bay thật sự
ngừng ở hòn đảo nhỏ của nhà họ Lan, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Cửa
cabin vừa mở ra, cô nối đuôi theo nhóm Lý Phán Phán đi ra, cô còn chưa
xuống hết bậc thang, đã lọt vào một vòm ngực rắn chắc, Lan Lăng Yến ôm
cô quá mạnh làm cô hơi đau, nhưng lúc này Ninh Vân Hoan không muốn giãy
dụa, cô yên tĩnh dựa vào lòng Lan Lăng Yến, sau một lúc lâu không lên
tiếng.
"Sau này anh chỉ muốn nhốt em bên cạnh, không cho em đi
đâu hết, cũng không cho em gặp ai." Giọng nói Lan Cửu hơi âm trầm, mang
theo vài phần lệ khí, làm người nghe toát mồ hôi lạnh, Ninh Vân Hoan
quýnh lên, vừa muốn giãy dụa, Lan Lăng Yến lại gắt gao ôm chặt lấy cô.
Lúc này nhóm người nhà họ Lý và nhà họ Đỗ đã chia tay ở Italy, Lan Lăng Yến cũng không hỏi chuyện trên đảo của Ninh Vân Hoan, chỉ cho người tiễn Lý Phán Phán, cuối cùng Đông Phương Ngạo Thế xuống máy bay, bên cạnh gã
còn có hai người Điền Ngọc Hinh và Mộ Cẩn Chi, nhìn thấy Lan Lăng Yến
thì gã đã lạnh mặt hỏi: "Lan Cửu, tôi đã dẫn cô gái của anh về, cha tôi
đâu?"
Không cần Lan Lăng Yến nhiều lời, quản gia Lan Tứ đã cúi người chào Đông Phương Ngạo Thế, làm tư thế mời.
"Chúng tôi..." Biểu cảm của Mộ Cẩn Chi có chút phức tạp liếc mắt nhìn Ninh Vân Hoan, rồi nhìn thoáng qua nhóm Lý Phán Phán, như muốn đi theo sau, bây
giờ Điền Ngọc Hinh đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, bị con trai bắt cóc còn bị con trai kích thích quá độ, hơn nữa cả đường đi bị vận chuyển như
hàng hóa, đã khiến bà ta vô cùng không bình tĩnh, cả người trông như có
chút không bình thường.
"Các người lập tức tự nghĩ cách rời đi,
nếu không thì đừng bao giờ có ý nghĩ muốn rời đi nữa." Ánh mắt Lan Lăng
Yến híp lại, ôm vai Ninh Vân Hoan, liếc mắt nhìn tên phế vật vô dụng Mộ
Cẩn Chi này: "Đừng nghĩ tôi sẽ sắp xếp cho các người chạy lấy người, nếu trong vòng nửa tiếng sau còn không rời khỏi chỗ của tôi, các người sẽ
không muốn biết hậu quả đâu." Bốn phía của đảo này đều là biển, nhà họ
Lan còn nuôi thêm mấy con cá mập ở dưới, người vô dụng cũng không xứng
được chôn cất, chỉ có thể đưa vào miệng cá thôi, đặc biệt chuyện lần này có liên quan đến nhà họ Mộ, dù Lan Cửu biết Mộ Cẩn Chi và Điền Ngọc
Hinh cũng là người bị hại, nhưng anh vẫn giận chó đánh mèo thôi.
"Anh, anh không sợ luật pháp à..." Mộ Cẩn Chi vừa nghe anh không chuẩn bị để
đưa hai mẹ con mình rời khỏi đây, hơn nữa hòn đảo này vừa thấy chỉ biết
nếu không có người đưa qua, bọn họ sẽ hoàn toàn không ra được, mà Lan
Lăng Yến còn uy hiếp anh ta như vậy, lúc trước mẹ con bọn họ bị Mộ Cẩn
Ngôn bắt cóc thì đã bị lúc soát, lúc này trên người hoàn toàn không có
thiết bị liên lạc, Mộ Cẩn Chi muốn tìm người đến đón cũng không có cách
nào.
"Ở đây, tôi chính là luật pháp!" Lan Lăng Yến liếc mắt nhìn
Mộ Cẩn Chi, lười nhiều lời với loại phế vật này, lập tức kéo Ninh Vân
Hoan rời đi, Mộ Cẩn Chi run như cầy sấy nhìn hàng loạt mấy kẻ cao to
xung quanh ghìm súng mặc nguỵ phục, thật không ngờ Lan Lăng Yến lén lút
có số võ trang lớn như vậy, anh ta thấy Ninh Vân Hoan muốn lên xe, vội
hô một tiếng: "Ninh tiểu thư, lúc trước cô đã nhắc nhở tôi có lẽ Cẩn
Ngôn đang giả ngu, có thể thấy được tấm lòng cô thiện lương, chẳng lẽ
không thể giúp người giúp cho trót sao?"
Lan Lăng Yến muốn nói gì đó, Ninh Vân Hoan đã kéo tay anh, quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Cẩn Chi:
"Mộ thiếu gia, tôi đã từng cho anh một cơ hội, nhưng anh đã không tin, tôi
cũng hết cách. Tôi không phải Thượng đế, không có cách cứu anh đâu, kết
quả hiện giờ, đều do tự anh tạo thành."
Mộ Cẩn Chi nghe cô nói
như vậy, trong lòng vừa vội vừa giận: "Nhưng mà, lúc đó tôi cũng bị Mộ
Cẩn Ngôn che mắt, tôi biết tôi không nghe lời cô là do tôi sai, nhưng
tôi đã nhận sai rồi, cô giúp tôi một lần đi, chắc chắn nhà họ Mộ sẽ báo
đáp cô, chẳng lẽ cô đã quên địa vị của nhà họ Mộ chúng tôi ở Trung Hoa
rồi sao?"
Nghe thế, Lan Lăng Yến nhịn không được cười thành
tiếng: "Mộ Cẩn Chi, anh không biết ba anh đã tuyên bố anh và mẹ anh đã
chết vì bị Mộ Cẩn Chi bắt cóc sao?" Mộ Thiệu Hoa vội vã tuyên bố hai mẹ
con này đã chết, rồi đưa vợ và con trai mới về thay thế, Lan Lăng Yến
biết ông ta nháo như vậy sẽ có lợi cho nhóm Ninh Vân Hoan bị bắt cóc, ít nhất toàn bộ mọi người sẽ tập trung chú ý vào nhà họ Mộ, trong lúc nhất thời mọi người sẽ đuổi theo nhà họ Mộ, nên sẽ không chú ý đến vụ bắt
cóc của nhóm Lý Phán Phán, bởi vậy anh không nhúng tay vào chuyện này.
Lúc này thấy Mộ Cẩn Chi đã bị gia tộc ruồng bỏ mà còn không tự biết, ngược
lại còn muốn lấy nhà họ Mộ ra uy hiếp người khác, Lan Lăng Yến nhịn
không được, cười:
"Anh không xứng trở thành trò tiêu khiển cho
tôi nữa là." Anh vừa dứt lời, Đông Phương Ngạo Thế vừa đi xuống bên cạnh đã không thể nhịn, khó thở hỏi một câu: "Lan Cửu, cha tôi đâu?"
"Thiếu kiên nhẫn như vậy, khó trách thành sự không đủ, bại sự có thừa!" Một
chiếc xe ở sân bay mở ra, Đông Phương Long âm trầm khí định thần nhàn đi xuống, không giống như người bị bắt cóc, mà như đến để nghỉ ngơi, ba
Lan cũng đi theo phía sau ông ta, nghe thế, nhếch môi cười.
Mẹ
Ninh cũng đi theo Lâm Mẫn đến, khi thấy con mình, trên mặt lộ ra nhẹ
nhõm, nhìn chằm chằm Đông Phương Ngạo Thế, nhỏ giọng hỏi: "Hoan Hoan,
con không sao chứ?"
"Vợ của tiểu Cửu là người hiền có trời phù
hộ, sao có thể có việc được chứ?" Ba Lan khẽ nhếch môi, liếc nhìn sắc
mặt xanh trắng biến đổi liên tục của Đông Phương Ngạo Thế: "Huống chi
Ngạo Thế làm việc, cũng rất có chừng mực, bác thấy cô bé nhà họ Lý này
bằng tuổi với cháu, lúc này Đông Phương thế huynh có thể yên lòng rồi
chứ?" Đông Phương Long tức giận nhìn con trai, chân tướng mọi chuyện đã
được thủ hạ báo cáo với ông ta trước khi Đông Phương Ngạo Thế lên máy
bay, tuy nhà họ Lý không bằng Đông Phương thế gia, nhưng tuổi của cô bé
nhà họ Lý này xấp xỉ Đông Phương Ngạo Thế, tuy trước đây từng có vị hôn
phu, nhưng được ở chỗ tính tình cô bé dịu dàng rất có giáo dưỡng.
Tuy Long Minh lớn, nhưng con đường không đứng đắn, xem như cũng xứng với
nhà họ Lý, tuy trong lòng ông ta thầm phê bình lúc trước Lý Phán Phán
từng có quan hệ với gã khác, dù sao người có tư tưởng bảo thủ như Đông
Phương Long, thật ra rất không quen với trào lưu hiện nay. Nhưng ông ta
ngẫm lại con trai mình cũng không phải mặt hàng gì tốt, huống chi nếu
đàn ông cưới vợ rồi cũng không phải không thể có phụ nữ khác, bởi vậy đã nghĩ thông suốt, tuy kết hợp với nhà họ Lý ông ta không nghĩ có thể
chiếm được chỗ tốt gì, nhưng có thể nếu có thể giữ chặt được con trai
ông ta, để gã thành thật một chút, sớm sinh cháu trai, trong lòng Đông
Phương Long vẫn rất vừa lòng, bởi vậy cam chịu bị ba Lan chế nhạo, không lên tiếng.
Nhìn thấy Đông Phương Long không có việc gì, Đông
Phương Ngạo Thế thở dài nhẹ nhõm, thấy cha đạp đổ mặt mình trước mặt Lan Cửu, tuy sắc mặt gã có chút khó nhìn, nhưng ngẫm lại quả thật bản thân
đã làm chuyện dọa người, lúc này Lan Lăng Yến làm việc cao tay hơn gã
một chút, nhưng vẫn không nói gì, dù sao lần này bản thân nghĩ mình sẽ
thắng Lan Cửu, nhưng anh lại bắt được cha của gã, còn gã thì bắt ba Lan
không nổi, đáng lẽ phải bắt Lâm Mẫn mới đúng, nhưng cuối cùng gã vẫn lựa chọn Ninh Vân Hoan, trừ việc gã không dám động vào hai vợ chồng ba Lan
ra, còn vì trước đây Ninh Vân Hoan đắc tội với gã, lòng dạ gã hẹp hòi
nên muốn trả thù thôi.
Chỉ việc này, đã đủ làm Đông Phương Long
chướng mắt rồi. Dù sao hắc đạo có quy củ của hắc đạo, không cưỡng hiếp
vợ con của bạn, không ra tay với phụ nữ của đối phương, Đông Phương Long vô cùng kiên trì về điểm này, dù thân ông ta ở trong hắc đạo, nhưng vẫn không hề thông đồng làm bậy, Đông Phương Ngạo Thế biết cha không thích
điểm này của gã, nên đương nhiên lúc này không dám phản bác.
Mọi
người cùng lên xe rời khỏi sân bay, Ninh Vân Hoan được Lan Lăng Yến ôm
vào lòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mềm yếu dựa vào người anh.
"Lúc đó nhờ có Phán Phán." Cô nhẹ giọng kể ra hành động của Lý Phán Phán cho Lan Lăng Yến nghe, vốn nghĩ Lan Cửu cũng sẽ cảm kích Lý Phán Phán và
nhà họ Lý như cô, ai ngờ ánh mắt Lan Cửu lộ ra khói mù, lạnh giọng cười
nói:
"Cô ta xứng đáng, nếu lúc đó cô ta không có biểu hiện gì,
thì trong vòng mười năm anh sẽ diệt sạch hết người của nhà họ Lý!" Dù
không thể danh chính ngôn thuận bắt gọn hết người nhà họ Lý, nhưng Lan
Lăng Yến vốn là người trong hắc đạo, anh có rất nhiều nhẫn nại, vẫn có
thể không dấu vết để toàn bộ nhà họ Lý biến mất ở Trung Hoa.
Ninh Vân Hoan thấy lúc này anh vẫn chưa hết giận, hơi ngạc nhiên:
"Chẳng lẽ anh không cảm động sao?"
Anh cảm động cái cọng lông ấy! Lan Lăng Yến tựa cằm vào đầu Ninh Vân Hoan
cọ xát, không lên tiếng. Lúc này nhà họ Lý gặp chuyện lớn như vậy, dù Lý Phán Phán có hiến thân, nhưng đến cùng vẫn để lại bóng ma trong lòng
những nhà khác, dù có lẽ cảm tình của những đứa trẻ đồng lứa sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng chắc chắn thế hệ trước sẽ ngầm sinh ra vài phần câu
nệ.
"Lúc này Lý Phán Phán vì họa đắc phúc, gả vào Đông Phương thế gia, có lẽ lão già của nhà họ Lý còn có thể có vài phần kính trọng với
cô ta." Nếu không dù thương yêu đứa cháu gái này, một khi có ảnh hưởng
đến lợi ích của gia tộc, vẫn sẽ không lưu tình xem như đồ bỏ, đây là thế gia đại tộc, hưởng thụ tất cả ưu việt, nhưng tương tự cũng phải trả giá rất nhiều.
Ninh Vân Hoan nghe anh nói Lý Phán Phán gả cho Đông
Phương Ngạo Thế là cô ấy trèo cao, trong lòng có chút không vui, liều
mạng đẩy Lan Cửu ra một chút, ngồi ngay ngắn lại:
"Sao có thể nói Lý Phán Phán gả cao cho tên cặn bã Đông Phương Ngạo Thế đó chứ? Rõ ràng Đông Phương Ngạo Thế không xứng với cô ấy!"
Lan Lăng Yến híp mắt lại, thấy cô nói giúp Lý Phán Phán, ánh mắt lộ ra sắc lạnh: "Mặc dù ở
Trung Hoa nhà họ Lý có thế lực, nhưng chỉ giới hạn ở Trung Hoa, bảo bối, em không biết có câu ngạn ngữ, gọi là quan phỉ cấu kết (quan và cướp
hợp tác) sao?" Thế lực của nhà họ Lý chỉ ở trong Trung Hoa, mà thế lực
Long Minh của Đông Phương Long bao gồm toàn bộ Trung Hoa, thế lực lớn
đến nỗi không chỉ gói gọn trong Trung Hoa, thế lực ở nước ngoài còn lớn
hơn nữa, gia tộc họ Lý này nhìn như phong quang, thật ra nền tảng không
vững, nếu sau lưng không có thế lực tương trợ, như vậy một ngày nào đó
vẫn sẽ biến mất trong lốc xoáy chính trị.
Lúc trước hiển hách như nhà họ Lâm
cũng phải dùng con gái Lâm Mẫn để kết thân với ba Lan, lúc
đó mặt ngoài Lâm Mẫn và ba Lan trông có vẻ rất yêu thương nhau, nhưng
làm gì có nhiều tình yêu như vậy? Lúc trước Lâm Mẫn cao ngạo bao nhiêu,
nhưng thật ra bà hoàn toàn không được Lâm Mậu Sơn tạo điều kiện để tiếp
xúc với thế giới bên ngoài, bởi vậy khi thấy ba Lan hoàn toàn khác hẳn
với những người đàn ông mà bà đã gặp, đương nhiên bà sẽ rơi vào bể tình, nhưng nếu không có Lâm Mậu Sơn an bày, sợ rằng cả đời cô đều khó có thể thấy được người chồng trong tưởng tượng của Lâm Mẫn, cho nên nói về
tình yêu trong đại gia tộc, thì chỉ đáng chê cười và châm chọc thôi.
Hiện giờ nhà họ Lý trông như hiển hách, nhưng bọn họ thân là người ngoài
sáng, cần kết hợp với người trong tối, như vậy mới có thể phát triển lớn mạnh, một đen một trắng nhìn như không liên quan, nhưng sau khi kết hợp thành màu xám mới thật sự an toàn, từ xưa đến nay quan phỉ cấu kết mới
là thuật làm giàu hiệu quả, hai từ tiền quyền này, người thật sự ở đỉnh
cao, mới biết trong đó sâu bao nhiêu.
Đông Phương thế gia có thế
lực Long Minh không nhỏ, hơn nữa thanh danh Đông Phương Long luôn không
tệ, nhà họ Lý có thể kết thân với Đông Phương thế gia, đã mang đến ưu
việt cho bọn họ, loại ưu việt này hầu như có thể triệt tiêu ảnh hưởng về việc lần này Lý Phán Phán mời bạn bè về nhà chơi rồi bị bắt cóc, đương
nhiên là tin tức tốt với người nhà họ Lý.
Ninh Vân Hoan nghe Lan
Cửu giải thích xong, biểu cảm vô cùng phức tạp: "Nhưng Đông Phương Ngạo
Thế đâu có chỗ nào xứng đôi với Lý Phán Phán?" Một tên biến thái như
vậy, Lý Phán Phán gả cho gã còn bị nói thành trèo cao, Ninh Vân Hoan
muốn phun máu, hoàn toàn không thể chấp nhận cách nói này.
Lan
Lăng Yến thấy cô buồn bực, không khỏi mỉm cười vỗ đầu cô: "Tuy Đông
Phương Ngạo Thế không tốt đẹp gì, nhưng mọi thứ lại tốt hơn nhà họ Tần." Không phải kẻ tốt đẹp, nhưng khi so sánh với Tần Dật, dù nhân phẩm của
Đông Phương Ngạo Thế không ổn, nhưng xuất thân thì hoàn toàn thắng Tần
Dật.
Vẫn không thể chấp nhận Lý Phán Phán bị cưỡng hiếp rồi phát
triển trở thành kết hợp vì lợi ích của gia tộc, Lan Cửu thấy cô rối rắm, nhịn không được nâng mặt cô lên chạm môi vào trán cô: "Lý Phán Phán
cũng biết chuyện này, cả cô ta cũng có thể nghĩ thông như vậy, huống chi việc này đối với cô ta là tốt nhất." Tuổi Lý Phán Phán không nhỏ, xuất
thân không tệ lắm, người ở tuổi cô ấy đã được định hôn sự từ lâu, đừng
nhìn bề ngoài nhóm Đỗ Hạ không nói gì, nhưng thật ra các cô sẽ gả đến
những nhà nào đó, trong lòng tất cả đều đã có dự tính từ trước.
Vốn hôn sự của Lý Phán Phán cũng đã được định từ lâu, nhưng Tần Dật không
được việc gì, lại tự mình tìm đường chết, lúc trước Lý Phán Phán rất
sảng khoái nói muốn giải trừ hôn ước, nhưng sau đó lại có thể dẫn đến
một loạt tình huống xấu hổ, lúc trước nhà họ Lý đau lòng con gái nên mặt ngoài không nói gì, nhưng thật ra sau lưng Lý Phán Phán chuyện kết hôn
đã trở thành một chuyện vô cùng khó xử, đàn ông tốt xấp xỉ tuổi cô ấy đã được người khác chọn hết, thừa lại đều là dưa méo táo nứt, có khả năng
cô ấy sẽ trở thành đồ bỏ của gia tộc, tựa như Lâm Xuyến lúc trước, bị
trở thành phế vật tùy tiện gả ra nước ngoài, mặc kệ sống chết.
"Kết cục như thế còn thảm hơn rất nhiều, nhưng gả cho Đông Phương Ngạo Thế,
ít nhất cân nhắc về quan hệ giữa hai nhà, Lý Phán Phán sẽ sống không quá tệ." Ít nhất Đông Phương Ngạo Thế sẽ tôn trọng cô ấy, đừng nhìn bây giờ Đông Phương Ngạo Thế điên khùng như vậy, cũng chỉ vì chưa kết hôn,
người như bọn họ, tuyệt đối sẽ tôn trọng vợ mình, dù không có cảm tình,
nhưng tốt hơn so với những tên đàn ông có vẻ ngoài đạo mạo nhưng thật ra một bụng xấu xa kia rất nhiều.
Sự tình phát triển đến giờ, Ninh
Vân Hoan nhớ đến khi Lý Phán Phán nói muốn gả cho Đông Phương Ngạo Thế,
cũng không quá kháng cự, ngược lại dường như ngầm mang theo giải thoát,
trong lòng thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Đến khi xe lái vào nhà họ Lan, Ninh Vân Hoan mới nghĩ đến: "Đúng rồi, lần này Liễu Yên kia..."
"Tốt nhất em đừng nghĩ đến ả ta." Khi Lan Cửu nhếch khóe môi cười nói xong,
Liễu Yên đã thét chói tai bị người ném vào biển, cá mập được nuôi gần đó nhanh chóng bơi đến ăn ả vào miệng, chỉ thấy một mảng máu huyết lan tỏa trong làn nước biển xanh nhạt, cả tiếng thét chói tai cũng không nghe
thấy, chỉ thấy một chuỗi bọt nước nổi lên, bờ biển nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Mẹ con Mộ Cẩn Chi đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này,
nhất thời hai mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân sự ngã xuống đất, bị mấy gã
lực lưỡng bên cạnh không biểu cảm khiêng lên.
Tuy không bị đưa
vào miệng cá như Liễu Yên, nhưng kết cục của hai mẹ con Mộ Cẩn Chi cũng
không tốt lắm, trải qua đả kích bị con trai bắt cóc, lại tận mắt thấy
con trai chết trước mặt mình, thêm cảnh Liễu Yên bị ăn làm trong lòng
Điền Ngọc Hinh tạo thành kích thích quá lớn, bà ta vẫn có kết cục giống
kiếp trước, cả người đều phát điên rồi. Mộ Thiệu Hoa đã có vợ mới, cũng
có con trai mới, nên đương nhiên buông tay với đứa con trai Mộ Cẩn Chi
này, ông ta đẩy Mộ Cẩn Chi ra nước ngoài, lặng lẽ cho người trông giữ
anh ta, rơi vào kết quả hệt như kiếp trước.
Hôn sự giữa Lý Phán
Phán và Đông Phương Ngạo Thế đã được định xong, khi Ninh Vân Hoan và
nhóm bạn bè thân thích của cô ấy về nước tham gia hôn lễ của cô ấy, đã
là nửa năm sau sự kiện bắt cóc rồi.
Thời gian nửa năm này không
biết có phải do gả cho Đông Phương Ngạo Thế không, ngược lại Lý Phán
Phán không còn sợ gã như lúc đầu nữa, vì chuyện bị bắt cóc lần trước,
Lan Lăng Yến không cho Ninh Vân Hoan đến nhà họ Lý nữa, anh cho người
đón nhóm Lý Phán Phán đến phía đông đế đô vào trang viên tư nhân của
anh, Đông Phương Ngạo Thế cũng theo đến, vẫn mang dáng vẻ cũ, dù khi
nhìn Lý Phán Phán không quá ấm áp và tĩnh lặng, nhưng hơn vài phần tôn
trọng.
Không biết thế nào, Ninh Vân Hoan nghĩ kiếp trước khi Đông Phương Ngạo Thế ở cùng Cố Doanh Tích, tuy đối với ả không tệ, nhưng
loại cảm giác này không giống như là tôn trọng, ngược lại giống như đùa
giỡn, không biết có phải vì có Lan Cửu nhắc nhở không, cô thấy rõ sự
khác nhau, khi thấy Đông Phương Ngạo Thế luôn hỏi ý kiến Lý Phán Phán về một số chi tiết trong hôn lễ, ngay từ đầu cô vốn rất không xem trọng
hôn sự này, nhưng cảm giác hoàn toàn đối lập với kiếp trước khi Đông
Phương Ngạo Thế ở cùng Cố Doanh Tích, thì cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Dù sao bản thân Lý Phán Phán đã vừa lòng với mối hôn sự này rồi, hợp hay
không hợp chỉ có chính cô ấy mới biết được, người ngoài cảm thấy bọn họ
không xứng, nhưng cũng chỉ là lo lắng suông mà thôi.
Người nhà họ Lý và Đông Phương Long đều rất tôn trọng cổ lễ của Trung Hoa, đương
nhiên hôn lễ được tổ chức theo kiểu Trung Quốc chứ không phải kiểu dáng
Tây Âu đang thịnh hành ngày nay, xe từ nhà họ Lý chạy đến khu nhà của
Đông Phương Long, Ninh Vân Hoan mỉm cười ngồi bên cạnh Lý Phán Phán đang mặc một thân sườn xám đỏ thẫm, khóe mắt thấy được ngoài xe có bóng dáng quen thuộc, theo bản năng cô quay đầu nhìn, đã nửa năm không gặp, Cố
Doanh Tích đã gầy hơn trước rất nhiều, tinh thần hoảng hốt đi ở ven
đường, giống như u hồn.
Xe chạy như bay qua, hất tung mái tóc rối của ả, lộ ra khuôn mặt không còn sinh khí.
Ba năm sau đó, trong lúc vô ý khi Cố Doanh Nặc nói về Cố Doanh Tích, không khỏi nở nụ cười:
"Người chị này của tôi, hiện giờ cùng thuê phòng với đám đàn ông, mỗi ngày làm không ít việc." Cố Thiếu Đào bị chặt một tay một chân, gã không biết
cha mẹ ruột của mình là ai, nên đành phải về nhà họ Cố, Cố Doanh Tích
vẫn nuôi dưỡng gã, bên cạnh còn có một Ninh Vân Thành đã mất một quả
thận, không khác gì phế vật, một ngày ả làm năm tiếng, làm vài công
việc, để nuôi một mẹ và hai gã đàn ông.
Cuối cùng Cố Nhàn vẫn
không thể sống quá vài năm, khi bà ta chết Cố Doanh Nặc từng qua nhìn
một lần, thấy Cố Doanh Tích vô cùng nghèo túng, thì cô nở nụ cười.
Phụ nữ như hoa, là đóa hoa non mềm tươi đẹp cần người dụng tâm che chở và
nuôi dưỡng, không có đám đàn ông giúp duy trì, dù ả có dáng người câu
hồn nhiếp phách đến đâu, rốt cuộc cũng không thể phát huy được ưu điểm
của ả, mỗi ngày làm không hết chuyện, không xong công việc, mãi không đủ tiền hoa hồng, khiến khí sắc ả trông vô cùng nát, khi Cố Doanh Nặc
quang vinh chói lọi xuất hiện trước mặt ả, quả thật Cố Doanh Tích đã sa
sút trông cứ như mẹ Cố Doanh Nặc, xấu hổ bất an không dám ngẩng đầu lên.
Cố Doanh Nặc ném 1000 đồng cho ả, thấy ả gắt gao nắm trong tay dáng vẻ cảm kích dị thường, rồi sau đó không trở về nhà họ Cố nữa.
Sau mười
năm, Lan Ninh đã trở thành đài truyền hình nổi tiếng trên toàn thế giới, những bộ phim chiếu trên TV nhanh chóng trở thành trào lưu mà khán giả
theo đuổi, khi Lâm Ý mười tuổi, Ninh Vân Hoan lại mang thai lần nữa rồi
sinh ra một bé gái, không giống Lâm Ý luôn bị lạnh nhạt, đứa bé gái vừa
mới sinh ra này được các ông ngoại và tổ phụ rất yêu thương, thậm chí
ngay cả Đông Phương Long vừa nhìn thấy cô nhóc mới sinh này, đã vội vã
muốn định ra hôn sự với đứa cháu trai ba tuổi của mình.
Thấy ba Lan và Đông Phương Long bận tối mặt vì chuyện này, Ninh Vân Hoan ôm con gái đang tập kêu ba mẹ, cảm thấy thật mỹ mãn.
Cuộc sống của cô trải qua hai kiếp, cuối cùng đã viên mãn, cô không ngờ mình sẽ gả cho người trước kia mà mình chưa bao giờ dám tưởng tượng đến,
cuộc sống bây giờ đã làm cho cô rất thỏa mãn rồi.
---Hoàn---