Editor: Gà
Lần đầu tiên Lan Lăng Yến nhìn thấy người kia, là khi anh ở trước phòng thí nghiệm.
Cô yên tĩnh nằm trong phòng dịch thể, tựa như chỉ đang ngủ, nếu không phải do gương mặt hiện rõ giới tính nữ, thân thể đã hoàn toàn thay đổi không nhận ra dáng vẻ nguyên dạng từ lâu. Trên người cô cắm ống dẫn lớn nhỏ,
máu trong thân thể đã thay thế bằng dưỡng dịch, nhưng mặt cô lại được
nhóm khoa học gia bảo dưỡng vô cùng tốt, dường như đó là cái trân quý
nhất vậy, nếu so sánh nữ giới là một cái gì đó vô cùng tục tằng trong
lòng anh, nếu trên đời này nữ giới trong mắt anh như ly rượu đế, thì cô
tuyệt đối là ly rượu được thêm vào hai miếng chanh.
Không biết thế nào, Lan Lăng Yến dùng một loại tâm trạng bản thân không hiểu nổi nhìn cô thật lâu.
Trên người cô có rất nhiều lỗ lớn nhỏ khác nhau, bên trong ống dẫn như nhánh cây rắc rối khó gỡ, trồng sâu vào trong cơ thể cô, làn da cô trắng gần
như xanh xao, bờ môi trắng bệch, tuy đã mất đi sắc máu, nhưng được bảo
dưỡng rất khá, không mất đi sự ướt át mà cô nên có, ngược lại có vẻ vô
cùng non mềm, mí mắt cô mỏng tang cơ gần như có thể xuyên thấu qua chúng nhìn thấy con ngươi bên trong, hầu như cô đã không thể mắt mở ra, hô
hấp mỏng manh như có như không, giáo sư Lôi Mông trong phòng thí nghiệm
tiếc nuối nói với anh rằng vật thí nghiệm có thể chất yếu ớt, nhưng tính cách lại vô cùng mềm dẻo này đã sắp xong đời rồi.
Gần đây trong
phòng thí nghiệm phát minh ra một loại thuốc kiểu mới, loại này có thể
làm người ta nghiện nhưng sau đó sẽ giúp thân thể giảm đi tổn thương đến mức ít nhất, quan trọng hơn, sau khi cơ thể hấp thu thì không thể nào
từ bỏ, Lan Lăng Yến đã thỏa thuận với người mình, sau khi khoản tiền này vào túi anh thì anh có thể phú khả địch quốc (vô cùng giàu có), quan
trọng nhất là chỉ có phòng thí nghiệm của anh có thể sản xuất, có thể
tưởng tượng được cơ hội trong đó sẽ thế nào, tuy anh vốn đã không thiếu
tiền, nhưng vụ lần này khá đặc biệt, cũng có lợi cho nhà họ Lan, cho nên khiến anh hiếm khi sinh ra vài phần hứng thú như vậy.
Nhưng dù
loại thuốc này ít tổn thương đến cơ thể của vật thí nghiệm, trong quá
trình nghiên cứu, vẫn dần dần mài mòn sinh mạng của cô.
Không biết thế nào, trong lòng Lan Lăng Yến có chút không thoải mái.
Có không ít vật thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, nữ cũng rất nhiều,
không phải không có nhan sắc hơn cô, nhưng giống như cô, làm anh nhìn
thấy thì trong lòng ngứa ngáy, ngón tay chậm rãi muốn làm gì đó nhưng
không được, Lan Lăng Yến thấy thân thể cô khẽ động, đã bị dưỡng dịch bào đến hơi trắng bệch, tựa như con rối, nhưng lạ thay, trên người cô vẫn
lộ ra một cảm giác yên tĩnh đến an bình.
"Tên gì, sao lại đưa
đến?" Biểu cảm Lan Lăng Yến âm lãnh đặt câu hỏi, mắt anh lạnh nhạt như
băng, như không có chút cảm xúc phập phồng nào, khóe môi lại mang theo
một ý cười làm người ta phát hoảng, đây là phòng thí nghiệm của anh, đây là địa bàn của anh, nhóm khoa học gia trong này đều vô cùng trung thành với anh, anh không cần ngụy trang, lúc này vẻ mặt anh cực kỳ nguy hiểm, làm giáo sư có dáng người cao gầy hơi dừng một chút:
"Xin đợi
tôi kiểm tra một chút." Nói xong, giáo sư Lôi Mông bảo trợ lý mang
laptop qua, ông ta chỉnh lại mắt kính, sau một lúc lâu trên gương mặt lộ ra mỉm cười: "Do ông chủ đưa đến, tên là Ninh Vân Hoan."
Trong
một khắc kia Lan Lăng Yến không biết có cảm giác gì, trong lòng anh hơi
buồn bực nhưng không thể nào phát tiết, họ Ninh? Anh cảm thấy tên này có chút quen thuộc, giống như đã nghe thấy ở đâu, Lan Lăng Yến nhịn cơn
phiền muộn này trong lòng, biểu cảm vẫn không thay đổi, một lúc sau anh
nhớ đến, cô gái họ Ninh này, thì ra do ả đàn bà mà tên nhóc nhà họ Mộ mê luyến hiến cho anh.
"Cơ thể cô ấy đã đến cực hạn, nếu không phải cố chống, chỉ sợ vẫn chưa tỉnh lại." Dù tỉnh lại, cũng chỉ là hành vi
vô thức mở to mắt mà thôi, hệ hô hấp của cô ấy đã bị máy tính khống chế
từ lâu, có cần trái tim hay không đã không còn quan trọng nữa, chẳng qua bản năng cơ thể chỉ còn có mở miệng mà thôi, trên thực tế không khí cô
hít vào cổ đã hoàn toàn không có ích gì với cô, tất cả bộ phận trong cơ
thể của cô đều do máy tính vận hành, chỉ có điều khối túi da này đã
không còn tác dụng, dần dần sắp mất đi khống chế, sớm hay muộn cũng sẽ
trở thành một phế phẩm, có chút đáng tiếc, dù sao sự nhẫn nại của cô gái này thật sự rất mạnh mẽ, rất nhiều người đàn ông cũng không sánh bằng
cô, người vào phòng thí nghiệm cùng đợt với cô hiện giờ đã chết hết, hơn nữa nhiều người đến sau cô cũng đã chết gần hết, nhưng cô vẫn còn có
thể sống.
Tuy tình cảnh này giáo sư Lôi Mông không biết còn có
thể gọi là còn sống hay không, nhưng lúc này ông ta cũng có cảm giác
tiếc hận cho vật thí nghiệm được đánh số A0743216 này, thật sự rất đáng
tiếc.
Càng làm giáo sư có chút phiền não là, hình như ông chủ của ông ta khá hứng thú với thí nghiệm thể này, ông ta có chút hao tổn tâm
trí, hiện giờ đã đến trình độ này, rõ ràng đã hết cách xoay chuyển, dù
trong phòng thí nghiệm có rất nhiều nhân tài, tập hợp các loại quỷ tài
ngoại khoa, trong đó bao gồm cả ông ta, trước khi vào phòng thí nghiệm
thì y thuật là thứ ông ta am hiểu nhất, nhưng lúc này giáo sư Lôi Mông
không thể không thừa nhận dù Thượng Đế có hạ phàm, cũng không thể cứu
được tính mạng của cô gái Trung Hoa này nữa.
Lan Lăng Yến không
nói gì, thậm chí anh biết giáo sư Lôi Mông đã hao tổn tâm trí, nhưng anh không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu, lại liếc nhìn vật thí nghiệm ngâm
mình trong dưỡng dịch này một cái, hình như là họ Ninh, anh vốn sẽ không nhớ kỹ, nhưng không biết thế nào, ma xui quỷ khiến, anh lại nhìn. Thậm
chí khi anh nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy làn da non mềm và gương
mặt điềm tĩnh say ngủ của cô, nếu bỏ qua thân thể đã vỡ nát của cô, anh
nhìn mái tóc dài phiêu tán của cô trong dưỡng dịch, giống như mỹ nhân
ngủ say trong lâu đài, đang chờ đợi vương tử đến để đánh thức cô bằng
một nụ hôn.
Đôi môi trở nên trắng bệch, tuy không mất đi vẻ ướt
át, nhưng đã sớm không còn sự sáng bóng, không cần chạm vào cũng biết nó rất lạnh. Chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi, Lan Lăng Yến cười lạnh,
không nhìn cũng không nói thêm gì, hai tay đút vào túi rồi rời đi.
Anh có rất nhiều việc, nhà họ Lan cần anh tiếp quản, hiện giờ anh không có
con nối dõi, đám lão già nhà họ Lan kia đã bắt đầu âm mưu muốn lấy vị
trí người thừa kế của anh, hoặc muốn đưa cho anh một đứa bé họ Lan để
làm con thừa tự, anh thật sự rất bận, muốn thu dọn hết đám già mà không
chết này thì anh phải phí một tinh lực khá lớn, càng miễn bàn hiện nay
ba Lan còn chưa có ý muốn ẩn lui, nhưng anh đã chờ không kịp rồi.
Bây giờ Lan Lăng Yến đã hai mươi chín tuổi, còn ba Lan lại đang tuổi tráng
niên, cách cái chết, chỉ sợ còn phải đợi đến khoảng sau trăm tuổi, nhà
họ Lan có rất nhiều phương thuốc dưỡng thân, là người cầm quyền của Lan
thị rất ít người có thể sống thọ và chết tại nhà, hầu như đều khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đột nhiên bị bạo bệnh mà chết, Lan Lăng Yến cũng
không muốn truyền thống này bị đoạn tuyệt khi đến thế hệ của anh, nhưng
ba Lan rất đề phòng anh, bởi vì sinh sau ông hai mươi năm, nên hiện giờ
anh chưa có cách thu dọn sạch ba Lan, nghe nói hai vợ chồng này đã bắt
đầu muốn thử sinh ra đứa con trai khác, gần đây ám sát nhằm vào anh cũng càng nhiều hơn.
Lan Lăng Yến về đến trụ sở, khi tắm thì trong
đầu lại hiện ra gương mặt của cô gái họ Ninh đã chết kia, thật kỳ quái,
tuy dáng vẻ cô vẫn có thể xem là thanh lệ, nhưng phụ nữ đẹp hơn cô thì
có rất nhiều, hơn nữa người người còn rất tươi mát, môi hồng tươi tắn,
bộ ngực no đủ, nhưng khi anh nhớ đến thì lại bình tĩnh không gợn sóng,
ngược lại nghĩ đến khuôn mặt trắng gần như trong suốt ấy, ngón tay Lan
Lăng Yến không tự chủ được nhẹ nhàng giật khẽ, hình như có cảm giác sắp
chạm đến mặt cô vậy, nước lướt qua tay anh, tóc dính đầy hơi nước, một
đôi mắt âm u lộ ra nguy hiểm hung ác.
"Răng rắc" tiếng vang nhỏ
bị bao phủ trong tiếng nước chảy, nhưng Lan Lăng Yến đã đi một con đường dài đến tận bây giờ, tính cách rất cẩn thận, anh cười lạnh chạm vào cây súng được quấn trong khăn tắm, đèn vẫn mở, anh cũng không có ý sẽ mặc
quần áo, thẳng tay mở cửa phòng tắm, đám người đang muốn đánh lén này đã không đợi được cơ hội, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn, trong họng súng toát ra làn khói mỏng, giữa mi tâm và miệng của người mặc trang phục nữ kia nở rộ một mảng máu, theo gương mặt nghiêng của cô ta, chảy xuống từ mi tâm.
Ba Lan đã không đợi được, hi sinh luôn cả người nằm
vùng, Lan Lăng Yến quấn súng vào trong khăn tắm lần nữa, chờ anh đánh
răng xong ra khỏi toilet, thì cỗ thi thể nọ đã sớm không thấy nữa, vết
máu trên đất đã được lau sạch không còn một mảnh.
Cuộc sống như
vậy thật sự rất nhàm chán, trừ việc ba Lan dồn ép mình để có thể chấp
chưởng nhà họ Lan thì còn có chút ý tứ ra, Lan Lăng Yến tạm thời không
nghĩ ra trước mắt bản thân còn có hứng thú với cái gì.
Thật ra là có! Trong đầu anh hiện lên hình ảnh một cô gái làm anh cảm thấy như có
một loại phản ứng hóa học vi diệu được sinh ra, là họ Ninh, tên Ninh Vân Hoan. Cô nằm ở đằng kia, ngủ say ngọt như vậy, trong yếu ớt lại mang
theo vài phần an bình, làm người ta có cảm giác không đành lòng đánh
thức cô, Lan Lăng Yến cau mày, anh cảm thấy bản thân đã xảy ra chuyện,
nhưng trước mắt, thì anh không phản cảm lắm đối với phản ứng này của bản thân.
Đợi đến khuya khi một lần nữa xuất hiện ở trong phòng thí
nghiệm, Lan Lăng Yến đã biết bản thân hơi cổ quái rồi, ban đêm ra cửa
đối với người như anh có bao nhiêu nguy hiểm trong lòng anh biết rõ, con người anh rất giá trị, không biết có bao nhiêu kẻ đang chờ cơ hội như
vậy, hiện giờ cánh chim của anh chưa cứng cáp, ba Lan luôn muốn gạt bỏ
thế lực của anh, muốn khống chế anh trong phạm vi của ba Lan, tình huống hiện giờ không có lợi với anh, nhưng anh vẫn ra cửa, không biết thế
nào, lúc này anh vô cùng muốn xem thử khi trong đầu mình không ngừng
tính kế, thì cô gái mà anh bất chợt nhớ đến rồi làm anh cảm thấy không
ổn kia có phải vẫn có thể hấp dẫn sự chú ý của anh hay không.
Nếu cô thực sự có bản lĩnh như vậy, Lan Lăng Yến quyết định bản thân phải
làm một việc ngốc, anh có thể thuyết phục bản thân mình ngốc một lần,
anh muốn nhìn xem cảm giác anh muốn chạm vào cô có phải là ảo giác của
mình hay không, nếu thật sự là ảo giác, như vậy đương nhiên anh không
cần phải lo lắng nữa rồi.
Cho đến bây giờ nhìn trước ngó sau
không phải là tính cách của anh, có vấn đề thì giải quyết chứ không phải trốn tránh chính là phương pháp làm việc của Lan Lăng Yến, gặp vấn đề
mà chỉ muốn chạy trốn thì rắc rối sẽ càng nhiều, chẳng bằng nhanh chóng
giải quyết, giống như xử lý miệng vết thương, sinh mủ thì vết thương sẽ
rất đau, muốn lau sạch mủ không dễ dàng, nhưng nếu không giải quyết, hậu quả càng thêm nghiêm trọng, lựa chọn phương pháp nào tốt hơn thì trong
lòng Lan Lăng Yến luôn rõ ràng.
Anh luôn độc ác với người khác, đồng thời cũng hung ác với bản thân.
Đã nửa đêm, nhưng trong phòng thí nghiệm vẫn có không ít kẻ cuồng khoa học đang điên cuồng làm thí nghiệm, ở trong mắt một đám người như vậy, hầu
như không có ban đêm hay ban ngày, chỉ có đủ tinh lực hay không mà thôi. Cô gái tên Ninh Vân Hoan kia đã mất giá trị lợi dụng rồi, tuy hơi đáng
tiếc, nhưng những thiên tài này không quá chú ý đến cô, tất cả mọi người đều bận rộn việc của chính mình, khi nhìn thấy Lan Lăng Yến đến, bọn họ chỉ cúi chào Lan Lăng Yến, rồi lại yên tĩnh đều tự làm việc của mình,
bên cạnh cô đã không còn ai, chỉ có hai ngọn đèn ở đỉnh đầu vẫn sáng,
bên cạnh chỉ có đèn tín hiệu máy tính trung tâm khống chế cơ năng của cơ thể đang nhấp nháy, cho thấy cô vẫn chưa hoàn toàn mất đi sự sống mà
thôi.
Ở góc như vậy, trong dịch dưỡng lộ ra vài phần cảm giác thê lãnh, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, như yên tĩnh không còn cảm giác với
thế giới khắt khe bên ngoài, đột nhiên Lan Lăng Yến cảm thấy hơi không
vui, lúc này anh không kiên nhẫn, ở trong phòng thí nghiệm anh tuyệt đối an toàn, bởi vậy bên người anh không có bảo vệ, theo suy nghĩ của mình
anh đưa tay đến, chạm vào cái trán lạnh như băng của cô, cơ thể cô cần
đông lạnh mới có thể kéo dài sinh mệnh của cô, thân thể cô lạnh như
băng, da thịt có xúc cảm non mềm làm Lan Lăng Yến có chút lưu luyến dời
qua dời lại.
Lông mi cô nhẹ nhàng chuyển động, trong nháy mắt
Lan Lăng Yến ngừng thở, anh cảm giác như cô muốn tỉnh lại, trong lòng
anh có chút chờ mong, muốn thấy cô mở to mắt, tưởng tượng khi cô
mở to
mắt nhìn thấy mình, Lan Lăng Yến không hiểu sao lại có chút không vui.
Nhưng anh vẫn ngồi không nhúc nhích, thấy lông mi vừa dài vừa cong của cô khẽ động hai lần, đôi mắt như luôn sa vào ngủ say đó mở ra, trong nháy mắt
ấy, Lan Lăng Yến biết bản thân đã xong rồi.
Ánh mắt Ninh Vân Hoan đã không còn tiêu cự, trong ánh mắt thậm chí mất đi vẻ sáng ngời, hiện
ra vài phần ảm đạm, con ngươi mang theo màu sắc đặc trưng của Trung Hoa, vì làn da cô quá tái nhợt, gần như trong suốt, khi ánh mắt này mở ra,
thì có một loại mỹ cảm nhu nhược, lúc ánh mắt trợn to hầu như anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô tràn ngập sức sống, khi cười rộ lên ánh mắt
nhất định sẽ rất xinh đẹp, nhìn thấy cô mở to mắt, Lan Lăng Yến chỉ biết lúc này bản thân đã yêu thích và muốn cất giữ.
"Ninh Vân Hoan?"
Anh nhẹ giọng thì thầm, ở nơi khác một nhóm khoa học gia mặc áo dài
trắng bên ngoài đang bận rộn đến nỗi không có thời gian đẩy kính mắt của mình, mà bên này lại yên tĩnh quỷ dị, xuyên thấu qua lớp thủy tinh
trong suốt, khóe mắt Lan Lăng Yến có thể nhìn thấy đám người kia như bận rộn đến mê muội, ánh mắt anh luôn chăm chú nhìn vào cô gái không thể
gọi là còn sống này, thời gian của anh rất thưa thớt, nhưng lúc này anh
lại lãng phí vào cái vật thí nghiệm đã sắp vứt đi, vì làm anh cảm thấy
tiếc nuối, nên anh tạm thời không muốn ngừng lại.
Cô cũng không
đáp lại Lan Lăng Yến, giọng nói cô thế nào Lan Lăng Yến không biết,
trong đầu anh đã bắt đầu tưởng tượng, vội vã, Lan Lăng Yến muốn bắt được cái gì đó, nhưng anh hoàn toàn không thể làm gì.
Cô chỉ mở to
đôi mắt bồ câu theo bản năng, làn môi tái nhợt trong suốt hé ra, như cá
thiếu dưỡng khí, nhưng cô lại không hít khí vào. Bụng cô đã bị xé ra từ
lâu, nội tạng bên trong đã đổi thành máy móc, cái mà cơ thể cô hấp thu
vào chỉ còn là dịch dinh dưỡng, sẽ không sinh ra chất bài tiết của cơ
thể, dưỡng dịch tuần hoàn trong cơ thể của cô, duy trì mạng sống của cô.
"Ninh Vân Hoan." Lan Lăng Yến kêu tên của cô càng ngày càng thuận lợi, nhưng
anh lại càng ngày càng không kiên nhẫn, lúc anh gọi tên cô, cô không hề
đáp lại, anh không thích cảm giác này.
Trong mắt Lan Lăng Yến bão táp nguy hiểm tụ tập càng ngày càng nhiều, trong đôi mắt phượng dài nhỏ kia càng nồng đậm cảm xúc quỷ dị âm trầm, anh thấy cô mở rộng môi lại
hô hấp không được, bỗng nhiên cúi đầu, sợi tóc vụn trên trán anh lướt
qua mặt cô, đôi môi ấm áp của anh cẩn thận dán vào bờ môi lạnh lẽo của
cô, anh vuốt ve môi cô, theo hành động của anh, không khí theo môi anh
phả ra, nhưng cô không hề có phản ứng gì, nhưng khi hai người chạm vào
nhau, môi của cô vẫn lây nhiễm hơi thở của anh.
Nhóm nhà khoa học trong phòng thí nghiệm có chút giật mình nhìn qua lớp thủy tinh thấy
tình cảnh của anh, bọn họ bỗng nhiên quên mất chuyện mình đang làm trong tay, Lan Lăng Yến biết, đám người điên này tuyệt đối nghĩ anh phát rồ
rồi.
Không sai, anh thật sự phát rồ rồi!
Anh thích nhìn
thấy dáng vẻ mở to mắt của Ninh Vân Hoan, tuy hiện giờ thời gian cô mở
to mắt càng ngày càng ít, gần đây anh thường xuyên xuất hiện ở trong
phòng thí nghiệm, Ninh Vân Hoan đã được người đặt trong dịch dưỡng, cơ
thể của cô đã được tu bổ xong, vì sinh mệnh của cô, cô tạm thời vẫn
không thể bỏ đi số máy móc này, tuy rằng cô không thích.
Lan Lăng Yến biết cô không thích, anh bắt đầu sưu tập ảnh chụp của Ninh Vân
Hoan, bắt đầu sưu tập các video clip cô từng có, lần đầu tiên có được
video clip của cô, Lan Lăng Yến bắt đầu nghe được giọng nói của cô, từ
đó như mê muội, càng không thể khống chế. Đám khoa học gia trong phòng
thí nghiệm kia bắt đầu bồi dưỡng một trái tim phù hợp cho cô, muốn kéo
một người kề cận cái chết trong tay Satan ra một lần nữa, không phải là
chuyện dễ dàng, tuy Lan Lăng Yến thật sự đã điên rồi, nhưng đối với nhóm khoa học gia mà nói, không có gì có thể so được với thí nghiệm này, Lan Lăng Yến không thiếu tiền, tiền tài đều đầu tư vào phòng thí nghiệm,
đám người điên này bắt đầu làm chuyện trong tay.
Từ lúc bắt đầu
tìm tòi rồi sau đó bồi dưỡng ra một trái tim, can, phổi hoàn mỹ, Lan
Lăng Yến không biết thế nào, trong lòng có chút không thoải mái, anh
thừa dịp mấy ngày nay làm rất nhiều, Ninh Vân Hoan do ả đàn bà họ Cố đưa vào tay anh, anh rất không vui, họ Cố không đưa đến cho anh sớm một
chút, đến nỗi làm anh bỏ lỡ nhiều như vậy, tâm trạng anh vô cùng không
thoải mái, mà vào lúc này, ba Lan còn muốn đến quấy rầy anh nên anh
không có nhiều thời gian ở cạnh cô, Lan Lăng Yến quyết định thu dọn ba
Lan trước, đến lúc đó không còn đám ruồi bọ đáng ghét cứ bay lượn trước
mặt người khác như vậy nữa.
Anh dành nửa năm, lợi dụng mẹ Lâm Mẫn để hạ bệ ba Lan, ba Lan rất tự tin, cho rằng anh luôn chịu sự khống chế trong phạm vi của ba Lan, mỏi mệt ứng phó với sát thủ ông phái đến, cho rằng Lan Lăng Yến đã không còn sức lực để đối phó với ông, chính vì sự
sơ suất này, đã khiến ba Lan trả giá bằng việc phải ngồi trên xe lăn.
Người cầm quyền nhà họ Lan không thể là phế vật, ba Lan đã bị phế, tuy cuối
cùng Lan Lăng Yến để lại cho ông một cái mạng, nhưng hai chân ông đã
không thể đi lại, đương nhiên chủ vị nhà họ Lan rơi xuống Lan Lăng Yến,
anh đưa ba Lan và Lâm Mẫn đến hòn đảo biệt lập, trừ việc định kỳ phái
người nhảy dù mang đồ ăn đến, anh cũng không cho ba Lan cách thức để
liên lạc, để hai vợ chồng này tự sinh tự diệt.
Sau khi thu dọn
cha mẹ xong, anh chuyên tâm tập trung vào Ninh Vân Hoan, giáo sư Lôi
Mông trong phòng thí nghiệm nói, đã nghiên cứu ra một loại nội tạng
thích hợp cho cô, giáo sư hưng phấn nói: Sự sống của cô ấy rất mạnh mẽ,
còn trái tim bỏ vào trong cơ thể cô ấy, đã bắt đầu tạo ra máu, quả thật
đây là một bước đột phá vượt thời đại. Lan Lăng Yến từng nhìn thấy,
gương mặt cô đã bắt đầu xuất hiện sắc máu, cô đã thoát khỏi việc bị máy
tính khống chế, cô đã bắt đầu có thể hô hấp mỏng manh, hệ hô hấp được
chế tạo hoàn.
Gương mặt cô bắt đầu hiện lên vẻ nhàn nhạt đỏ ửng,
môi cô không còn trong suốt, mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt, chỉ
cần tiến hành bước cuối cùng, cô sẽ có thể sống lại.
Thí nghiệm
này làm cho mọi người trong phòng thí nghiệm hưng phấn khiếp sợ hoan hô, đây là niềm kiêu ngạo của toàn bộ những thiên tài trong phòng thí
nghiệm, bọn họ như Thượng Đế, chế tạo ra một con người!
Nhưng Lan Lăng Yến không vui, cô sống lại, anh biết, chính anh đã muốn thế, mặc
kệ cảm giác này có phải là yêu hay không, hay chiếm giữ, nhưng người anh thích, là cô của trước đây, chứ không phải là kẻ sau khi tỉnh lại, có
khả năng sẽ quên hết mọi thứ, được giáo sư Lôi Mông gọi là cô gái mới
sinh.
Dù cô vẫn có trí nhớ trước đây, nhưng Lan Lăng Yến không muốn cô hận anh, nếu cô hận anh, anh tình nguyện để cô đi tìm chết!
Đưa ả họ Cố đến đảo quốc, ả đã thích đàn ông, không thể rời khỏi bọn họ như vậy, anh muốn để ả hưởng thụ đủ! Mỗi ngày mỗi đêm đủ loại kiểu dáng,
thân thể Cố Doanh Tích nhanh chóng bị nhiễm AIDS, Lan Lăng Yến lại tống ả vào đám đàn ông cũ, buồn cười nhìn đám đàn ông trước kia một lòng say
mê ả lúc này bắt đầu vội vàng xa lánh ả, anh cũng đưa Ninh Vân Thành vào phòng thí nghiệm, để Ninh Vân Thành cũng hưởng qua khổ sở mà Ninh Vân
Hoan phải chịu, mà còn đám người Mộ Cẩn Ngôn cũng bị anh áp dụng đạo lý
gọi là của người nên trả lại cho người, Mộ Cẩn Ngôn đã đưa mẹ gã vào
bệnh viện tâm thần, anh cũng dùng cách tương tự để đối xử với gã.
Sự tình đều xong xuôi, Cố Doanh Tích lê thân thể đổ nát, cuối cùng vô cùng thê lương chết đi, Lan Lăng Yến hoàn thành mọi thứ, nhưng trong nháy
mắt có cảm giác vô vị tẻ nhạt.
Thân thể Ninh Vân Hoan đã dần khôi phục, giáo sư Lôi Mông nói cô đã bắt đầu hồi phục, thời gian cô mở mắt
đã nhiều hơn, ánh mắt cô càng ngày càng sáng ngời, tóc cô bắt đầu bóng
loáng, môi cô ngẫu nhiên sẽ mang theo ý cười.
Lan Lăng Yến thật sự rất thích, nhưng anh cũng không thể.
Sau khi cô tỉnh lại nếu không còn là cô của trước kia, thì Lan Lăng Yến
không cần cô còn sống nữa, mà nếu cô vẫn như trước đây, nhưng cô hận
anh, từ nay về sau không muốn mỉm cười với anh, sẽ không mở to đôi mắt
hồn nhiên nhìn anh nữa, sẽ không còn đáng yêu như trong video clip kia,
nếu kết quả cô còn sống là chán ghét anh hoặc hận anh, như vậy anh hi
vọng Ninh Vân Hoan không cần sống lại nữa.
Nếu hận anh, anh tình nguyện để cô chết!
Tự tay cắt đứt mạng sống của cái mà nhóm khoa học gia gọi là cơ thể mới
sinh, nhìn xác của cô dần dần chết đuối, Lan Lăng Yến không để ý đến sự
ngăn cản của đám người Lôi Mông, bọn họ đã thành công về cơ quan nội
tạng, cũng phục sinh một người sắp chết, thủ đoạn như vậy đủ để toàn bộ
thế giới khiếp sợ, nhưng Lan Lăng Yến không hiếm lạ. Anh thấy hô hấp của Ninh Vân Hoan dần thoi thóp, màu máu trên mặt cô dần rút đi, mọi người
tiếc nuối lắc đầu thở dài, mặt cô bắt đầu xanh xao, ánh mắt theo bản
năng trừng lên, Lan Lăng Yến thấy trong mắt cô dần mất đi ảnh ngược của
anh, thì nở nụ cười.
Ninh Vân Hoan chết, nhà họ Lâm muốn nhét phụ nữ vào, nhưng Lan Lăng Yến lại chẳng phải kẻ để mặc người bài bố, anh
không có con nối dòng, tạm thời cũng cảm thấy không một người phụ nữ nào có tư cách sinh con cho anh, anh mặc kệ sau này mấy lão già nhà họ Lan
náo loạn thế nào, miễn là anh còn sống, anh có thể ngăn chặn ngưu quỷ xà thần, còn khi chết rồi thì không cần quan tâm nữa.
Còn thừa nửa
đời sau, anh dồn hết năng lực vào nghiên cứu cỗ máy thời gian, nhóm kẻ
điên phòng thí nghiệm vì tư tưởng này, người người kích động, thân thể
Ninh Vân Hoan luôn được anh bảo tồn, tươi trẻ như lúc ban đầu. Thẳng đến hai mươi mấy năm sau một đám khoa học gia đã chế ra một loại máy được
xưng là có thể thay đổi lịch sử, Lan Lăng Yến không biết máy này có tác
dụng hay không, nhưng anh vì chuyện này mà điên cuồng cả đời, mọi thứ
bỗng kết thúc như thế.
Anh thấy thân thể Ninh Vân Hoan như các
thí nghiệm trước đó biến mất ở trên đài, Lan Lăng Yến nở nụ cười, cả đời này anh điên rồi, nhưng nếu thật sự có thể bắt đầu lại, anh tuyệt đối
sẽ thừa dịp khi mọi chuyện còn chưa phát sinh, mà giữ chặt người đã làm
anh điên cuồng hơn phân nửa đời người, đến cuối cùng mới phát hiện mình
yêu cô ấy ở trong tay, anh tuyệt đối sẽ không để cô biến mất nữa!
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn sẽ yêu cô gái này ngay từ cái nhìn
đầu tiên, người từ đầu đến cuối chưa từng nói chuyện với anh.
Tạm biệt, công chúa của anh, tình yêu của anh! RS